Editor: May
Bỗng chốc, buông mình ngồi ở trên ghế.
"Đi thôi, Đồng Đồng, chúng ta đi lên nhìn nó một chút." Ba Cố Ninh Thư nói một câu với Trình Thi Đồng.
"Chú... chú đi lên trước đi..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, cười khổ với ông một tiếng nói: "Chân cháu mềm nhũn... Đi không nổi, cháu lại nghỉ ngơi một chút."
Ba Cố Ninh Thư khẽ sững sờ một cái, lập tức gật gật đầu nói: "Thật tốt, cháu vội vội vàng vàng chạy tới, khẳng định là không có nghỉ ngơi tốt, vậy chú đi lên trước, cháu ở đây lại nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ." Trình Thi Đồng gật đầu, mắt thấy ba Cố Ninh Thư đi làm thang máy, lúc này cô mới tựa đầu ở trên tường, nhắm mắt một lát.
Trong hành lang không có một bóng người, chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Trình Thi Đồng mở mắt ra, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn nút nghe máy.
"Đồng Đồng??" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhuận của Cố Trừng Tịch, "Tình huống như thế nào??"
"Đã đi ra từ phòng
cấp cứu, hẳn là không có chuyện gì..." Trình Thi Đồng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói với Cố Trừng Tịch cúi: "Trừng Tịch, cảm ơn anh..."
"Thực... Không cần khách khí..." Cố Trừng Tịch bật cười ở đầu kia điện thoại.
"Ừ..." Trình Thi Đồng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Nếu không còn chuyện gì, vậy anh về Nam Kinh trước." Cố Trừng Tịch giọng nói ôn nhu nói với cô: "Nếu cần giúp đỡ, trực tiếp gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trình Thi Đồng gật gật đầu.
"Ừ, tạm biệt." Sau khi Cố Trừng Tịch nhẹ nhàng nói một tiếng, liền cúp điện thoại.
Trình Thi Đồng nhìn biểu hiện "Trò chuyện đã gián đoạn" trên màn hình điện thoại di động, sững sờ rất lâu.
Hai người cô và Cố Trừng Tịch... Đại khái về sau đều sẽ không cùng xuất hiện nữa đi...