Editor: May
Ánh mắt anh rơi vào trên thân ảnh đang ngồi ở bên giường mình kia, cánh môi đạm bạc khẽ động động, lại là không nói một câu nên lời.
Trình Thi Đồng còn đang không ngừng lau nước mắt.
Cô cứ lau nước mắt như vậy một hồi lâu, thật vất vả cuối cùng mới không khóc, lúc quay đầu nhìn về Cố Ninh Thư trên giường bệnh, lại phát hiện, nằm ở trên giường người kia, đang mặt tràn đầy ôn nhu nhìn mình.
"Cố... Cố Ninh Thư...??" Trình Thi Đồng sững sờ một chút, đôi mắt lom lom nhìn chằm chằm anh, giống như sợ mình nháy mắt một cái, anh liền sẽ nhắm mắt lại nữa.
"Ừ..." Cố Ninh Thư cúi đầu đáp một tiếng, chỗ cổ họng vẫn có chút đau, anh nhìn đôi mắt đỏ rừng rực của Trình Thi Đồng, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn.
"Anh tỉnh rồi!?" Lúc Trình Thi Đồng nghe được giọng nói đơn giản mang theo khàn khàn của cô vang lên, vội vàng "vụt" một cái đứng lên từ trên ghế, sau đó chạy cực nhanh đến ngoài phòng bệnh, kích động nói với ba mẹ Cố Ninh Thư ngồi ở trên ghế hành lang đang ăn sáng: "Cố Ninh Thư tỉnh rồi!!"
"Tỉnh!?" Ba mẹ Cố Ninh Thư vội vàng bỏ bữa sáng trên
tay xuống, hai người nhìn thoáng qua nhau, kích động chạy về phía phòng bệnh.
Cố Ninh Thư thoạt nhìn vẫn là bộ dáng hết sức yếu ớt, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại là thật sự mở to nhìn về phía bọn họ.
"Mau mau, nhanh đi kêu bác sĩ tới xem một chút!!" Ba Cố Ninh Thư kích động thẳng chụp tay mẹ anh.
"Chao ôi, được!!" Mẹ Cố Ninh Thư cao hứng thẳng gật đầu, xoay người liền chạy vội đi kêu bác sĩ.
Cố Ninh Thư cứ như vậy yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh, trên mặt vui vẻ nhìn bọn họ.
Chỉ qua một lát, bác sĩ liền tới đây.
Ông cẩn thận kiểm tra trạng thái khám cho Cố Ninh Thư một chút, lại lấy nhiệt kế ra đo cho anh, sau đó cúi đầu vừa viết ở trên quyển sổ vừa chân thành nói: "Nhiệt độ cơ thể 37. 9°, có chút sốt nhẹ, có thể là miệng vết thương có bị nhiễm trùng rất nhỏ, sau này sẽ có y tá tới đây lấy máu để thử máu, xét nghiệm một chút sơ đồ cấu tạo máu, lại nghiên cứu một chút dùng thuốc gì."