Editor: May
"Được, được!!" Ba mẹ Cố Ninh Thư đứng ở bên cạnh, càng không ngừng gật đầu.
Bác sĩ điều tra phòng, sau khi xác định không có chuyện lớn gì, dặn dò một câu với Cố Ninh Thư, để anh nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền ra ngoài.
Bởi vì vừa mới làm qua giải phẫu, trước mắt vẫn không thể ăn cái gì, cho nên anh cũng chỉ nằm, tùy ý ba người bọn họ không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Một hồi lâu sau, Trình Thi Đồng cúi đầu mở miệng hỏi anh: "Anh cảm giác... Như thế nào??"
Cố Ninh Thư cười cười, giọng nói bởi vì thời gian dài không có uống nước mà có chút khàn khàn: "Hơi đói..."
"Ừ, anh xác thực nên đói." Trình Thi Đồng nhịn không được cười lên: "Anh đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ không có ăn gì rồi."
"Nếu không, trước uống nước đi?? Vừa rồi bác sĩ nói, nước là có thể uống." Mẹ Cố Ninh Thư vội vàng đi rót một ly nước tới đây, sau đó cắm ống hút vào, bưng đến trước mặt Cố Ninh Thư.
"Ừ..." Cố Ninh Thư cúi đầu đáp ứng, miệng ngậm chặt ống hút, đã uống vài ngụm nước.
"Cảm giác tốt hơn chưa?"
"Ừ." Cố Ninh Thư thấp giọng đáp một tiếng, cổ họng vẫn là cảm giác rất đau.
"Chú, dì, có
phải các người là nên ăn hết bữa sáng trước không, nếu không thân thể sụp đổ, tiếp tục chăm sóc anh ấy như thế nào đây." Vừa rồi lúc Trình Thi Đồng ra ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ đều chỉ ăn một chút bữa sáng, phỏng đoán cũng là tâm tình không tốt lắm, hoàn toàn ăn không trôi đi.
"Chao ôi, Đồng Đồng nói như thế, chú thật đúng là cảm thấy đói." Ba Cố Ninh Thư mắt thấy anh đã tỉnh lại, biết rõ anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, lập tức liền vui vẻ lên.
"Chú, dì, các người vội vàng đi ăn một chút gì đi, cháu ở chỗ này nhìn anh ấy." Trình Thi Đồng cười cười với hai người bọn họ.
"Chao ôi, vậy chúng ta liền không khách khí với cháu." Mẹ Cố Ninh Thư gật đầu liên tục, bà cũng nhìn ra được, hai đứa bé này có thật nhiều lời muốn nói, vì vậy vội vàng dắt lấy ba Cố Ninh Thư ra ngoài.
Sau khi hai vị gia trưởng ra ngoài, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.