Edit: Laurent
Beta: Mia
-
Cuốn nhật ký bị lật chưa đến một nửa, hộp thuốc lá bị lật tung nằm trên mặt đất, còn người nằm bất tỉnh trên giường.
Đây chính là hình ảnh Nhan Tuệ đi vào nhìn thấy.
Kể từ khi con trai nói muốn chuyển về ở ngõ hẻm, mỗi kỳ nghỉ Nhan Tuệ đều gọi điện thoại cho con trai, có thời gian nhàn rỗi sẽ tới thăm nó.
Lần này điện thoại không thấy ai trả lời.
Nhan Tuệ trong lòng lo lắng, lái xe tới tìm hắn.
Bà không có chìa khóa, may mắn cửa không khóa.
Bà đẩy cửa phòng ra, căn phòng im ắng không có tiếng động, âm thanh bước lên bậc cầu thang gỗ có chút vang vọng.
Nhan Tuệ tự nhiên cũng không thích căn nhà này, luôn cảm thấy nơi này u ám, ánh sáng không tốt, trang trí cũng không đẹp.
Phòng ngủ ở đầu cầu thang, cửa phòng đóng chặt.
Nhan Tuệ nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, gõ cửa, qua nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Bà nói: “A Chấp, mẹ vào đây.”
Không có tiếng đáp lại.
Nhan Tuệ mở cánh cửa phòng con trai, căn phòng tối như mực không có lấy chút ánh sáng, không bật điều hòa nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo.
Bà tiện tay bật đèn lên, ánh mắt quét một vòng trong phòng ngủ, dừng ở góc.
Thẩm Chấp an tĩnh ngủ trên mặt đất, đôi chân hơi cuộn tròn, ngay cả khi ngủ cũng là tư thế phòng vệ, lông mày nhíu lại, hình như đang gặp ác mộng.
Nhan Tuệ nhỏ giọng nhẹ nhàng đánh thức hắn.
Thẩm Chấp mở mắt ra, nhìn thấy bà còn sửng sốt một chút:
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Nhan Tuệ đè nén bất an: “Mẹ đến thăm con, sao lại ngủ trên mặt đất?”
Thời niên thiếu, Thẩm Chấp thường xuyên bị bắt ngủ trên mặt đất, đã sớm quen rồi.
Thẩm Chấp thuận miệng nói: “Quên mất.”
Hắn há miệng muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở về.
Nhận thức trực quan của hắn luôn đi trước ý thức, tự động sinh ra hình ảnh mà hắn muốn.
Ví dụ như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mặc đồng phục học sinh, mỉm cười an tĩnh nhìn hắn.
Hắn muốn hỏi mẹ hắn có nghe thấy gì không? Hoặc có nhìn thấy gì không?
Nhưng suy nghĩ một chút, tất cả đều là giả, không có hình ảnh nào là thật, cũng không có câu nào là thật.
Nhan Tuệ không biết giữa hắn và Trà Trà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể biến hắn trở nên như vậy.
“Gần đây có tốt hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“A Chấp, chúng ta nói chuyện đi.”
Thẩm Chấp theo bản năng muốn né tránh đề tài này, phân tích lòng mình vốn là chuyện hắn không am hiểu cũng không thích làm.
Hắn ta không muốn.
Hắn tình nguyện phong bế.
Đau đến mức cực hạn mới chịu nói một câu mình đau quá.
Từ nhỏ đến lớn hắn dường như đều mất đi những thứ yêu thích.
Đồ chơi khi còn bé, nhìn thêm hai lần, sẽ bị mẹ nuôi lấy đi, nếu tâm tình bà ta không tốt, thậm chí sẽ phá hủy trước mặt hắn.
Đến khi lớn hơn một chút, hắn muốn thứ gì đó, người hắn thích, bất luận cái gì hắn đều không thể có được.
Cơn đau đôi khi cũng có thời gian.
Chậm chạp đến lại làm cho người ta không biết nguyên nhân là gì.
Thẩm Chấp trước kia cho rằng bản thân đã mất đi đủ rồi, nhiều thêm một Trà Trà cũng chẳng có gì khác nhau.
Buông xuống rồi tiến về phía trước, nhưng nói thì dễ hơn làm.
Hắn giống như bệnh nhân trong lồng, đấu tranh với chính mình, nhưng vô ích.
“Mẹ, không có gì để nói.”
“Con cùng Trà Trà…”
“Ừm, con mất cô ấy.” Thẩm Chấp cười một chút, “Con thật sự không muốn nhắc lại, mẹ, con rất khó chịu.”
Cảm giác giống như ngàn nhát dao cứa vào.
Hắn thật sự không đủ dũng cảm để có thể kiểm điểm lại những gì bản thân đã làm trong thời gian qua.
Thiếu niên khi còn trẻ quá kiêu ngạo, cho dù đối mặt với người yêu thanh mai trúc mã, cũng bao biện.
Không bỏ xuống được tư thái cao cao tại thượng, không chịu đối với cô tốt hơn một chút, đem tất cả gai nhọn trên người hắn chỉ hướng về phía một mình cô để đâm vào.
Thẩm Chấp nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, chợt lại tắt di động, hắn nói:
“Ngủ rồi, cho nên không nhận được, làm mẹ lo lắng.”
Nhan Tuệ lần này từ chối chiều theo ý hắn:
“Sao con có thể thích con bé nhiều như vậy! Nghe lời mẹ, chỉ cần có thêm mối tình thứ hai là được rồi.”
Thẩm Chấp giật giật khóe miệng, nở nụ cười khó coi: “Nhưng mẹ, con chỉ thích cô ấy.”
Không phải cô ấy thì không thể.
Nhìn cô cùng người khác bên nhau, trong lòng hắn quả thực không khác gì móc thịt ra.
Đau quá.
Kinh mạch và huyết quản bị dao cứa vào, đau đớn không nói nên lời.
Đôi mắt Thẩm Chấp đỏ lên: “Mẹ, mẹ biết không? Con đã từng rất… Con biết cô ấy thích con, nhưng con… chỉ là con không chịu làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Trong một tháng hắn ở học viện nghiên cứu, cô ấy đã chuẩn bị thật lâu để tìm hắn.
Rõ ràng hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, lại tạt một gáo nước lạnh vào cô, nói hắn không có thời gian.
Luôn cố tình bỏ rơi cô ấy.
Chưa bao giờ chịu dẫn cô đến gặp một số bạn bè ít ỏi của hắn, ở trước mặt bạn tốt tuyệt đối không nhắc đến tên của cô, muốn cực lực phủ định sự tồn tại của cô.
Thẩm Chấp rất khó có thể giải thích cho bản thân, khi biết rõ những chuyện vô tình đó sẽ làm tổn thương cô.
Có vài lần, hắn thật sự là cố ý làm như vậy.
Vào thời điểm đó hắn không thể khống chế được bản thân bực bội và chán ghét, là hắn tự nguyện, thậm chí là hắn lừa dối.
Nhưng hắn luôn có cảm giác bị ép buộc, bất đắc dĩ bị ép, không tình nguyện ở một chỗ với cô.
Cái loại cảm xúc bị thao túng này, làm cho hắn cảm thấy chán ghét đến cực điểm, cho nên đem toàn bộ tức giận đều phát ti/ết lên trên người cô.
Lời nói lạnh nhạt nói không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí ngay cả những lời như “Không có việc gì thì đừng đến tìm tôi” cũng đã nói nhiều lần.
Nhan Tuệ nghe thấy lời hắn nói, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, trước đó bà cùng Sở Thanh Ánh hỏi thăm về cuộc sống tình cảm hiện tại của Trà Trà, nghĩ nếu đứa nhỏ này nếu vẫn còn độc thân, vậy cơ hội giữa con bé và Thẩm Chấp không phải là không có.
Đáng tiếc, Sở Thanh Ánh vô cùng cao hứng nói với bà, Trà Trà cùng với một chàng trai cực kỳ tuấn tú kết giao, nếu như thuận lợi, tương lai bọn họ nhất định sẽ kết hôn.
Nhan Tuệ biết con trai bà đã hoàn toàn không còn cơ hội.
Nhân sinh không có đường trở lại.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ.
Thời gian quá muộn, Nhan Tuệ đành phải qua đêm ở lại căn phòng mà bà nhớ tới đều chán ghét, trưa hôm sau mới lái xe về công ty.
Lúc ở trên xe, Nhan Tuệ còn nhìn thấy Sở Thanh Ánh.
Đối phương tâm tình không tồi, mặt đầy ý cười.
Nhan Tuệ cũng cách đây không lâu biết được chuyện giữa bà và Giang Thừa Chu ly hôn dọn ra ở riêng, gặp mặt luôn muốn chào hỏi, tán gẫu, bà lại nhịn không được hỏi về gia thế bạn trai kia của Trà Trà.
Sở Thanh Ánh nói: “Tối hôm qua bố mẹ thằng bé đã đến nhà làm khách, đều là thành phần trí thức, rất dễ nói chuyện, nhìn như vậy ngày sau hẳn là dễ sống chung.”
Nhan Tuệ cười không được nhiều, miễn cưỡng chống đỡ biểu tình, bà nói: “Nghe bà nói nhiều lần như vậy, tôi rất muốn xem bạn trai Trà Trà như thế nào.”
Sở Thanh Ánh nói: “Lúc bọn chúng đính hôn, tôi khẳng định sẽ gửi thiệp mời cho bà.”
“Được, vậy tôi đi trước, công ty còn có chút việc bận.”
“Ừm, được.”
⋆
Học kỳ cuối năm thứ tư, Vu Cố trực tiếp bảo lãnh cho nghiên cứu sinh của bộ phận này.
Năng lực của cậu xuất chúng, kiến thức không hề nông cạn, tình cờ giáo viên dạy thay trực tuyến có thai sinh con, trong học viện nhất thời không tìm được giáo viên phù hợp thay thế để dạy online.
Giảng viên sau đại học của Vu Cố an tâm đến mức đã triệu tập sinh viên yêu thích của mình lên, bảo cậu hỗ trợ thay cho giáo viên tham gia khóa học đại số tuyến tính, một tháng lương là tám ngàn.
Vu Cố muốn tích cóp tiền lễ vật, đương nhiên sẽ không từ chối, tâm tình vui sướng tiếp nhận công việc này.
Vừa mới khai giảng hắn đã bắt đầu nhận các bài học thay thế trực tuyến cho các sinh viên năm nhất khoa Toán của trường.
Chương trình này là chương trình tự chọn trong một số lớp sinh viên năm nhất, số lượng giới hạn là 120 người.
Thông thường sinh viên bị buộc phải học ba lớp tín chỉ này vì họ không thể chọn các khóa học khác.
Tên của giáo viên trên thời khóa biểu vẫn là giáo viên ban đầu.
Vu Cố mang theo giáo án đi lên bục giảng, tiếng nói phía dưới lập tức an tĩnh lại.
Các bạn học mới vào trường mở to mắt ngây ngốc nhìn người đàn ông đẹp trai trên bục giảng.
Áo sơ mi trắng thoải mái, trong quần âu cất giấu một đôi chân dài thẳng tắp thon dài, dây thắt lưng hàng hiệu bên lưng chỉnh tề, liếc mắt một cái là biết một cái hơn vạn.
Nút áo sơ mi cũng không cài lại hoàn chỉnh, cổ mở ra hai cái, hầu kết nhô lên rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, làn da trắng không tỳ vết, sống mũi cao mắt đen, đuôi mắt câu lấy một tia nhìn không thấu lạnh lẽo, lãnh đạm nhàn nhạt, khí chất đặc biệt cấm dục.
Trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính, ngón tay trắng nõn gầy gò nhẹ nhàng đè lên giáo án, giọng nói ôn thuận: “Xin chào mọi người, tôi là giáo viên đại số tuyến tính của học kỳ này, tôi họ Vu.”
Giọng nói của anh như suối trong vắt, trầm thấp mà từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Lúc trước bạn học liên tục oán hận, nhìn thấy đại soái ca siêu cấp như vậy đến dạy học cho mình, lập tức lên tinh thần!
Có thể! Chắc chắn có thể! Giáo viên này cực đẹp trai.
“Không phải đây là tiết của cô Trần Quyên sao?” Có người hỏi.
Vu Cố chậm rãi cắm USB, mở máy chiếu, vừa nói: “Cô Trần Quyên mới sinh con nên xin nghỉ, cho nên để tôi dạy thay, đề thi cuối học kỳ này của các cậu, cũng là tôi ra đề, tôi sẽ chấm.” anh rất kiên nhẫn, bị cắt ngang cũng không tức giận, “Còn có vấn đề gì khác không?”
“Không còn nữa.”
“Vậy chúng ta bắt đầu học.”
Tiết học đại số tuyến tính trước kia luôn là lớp học đầu tiên bị sinh viên trốn, bởi vì là tiết lý thuyết, người tương đối nhiều, thiếu một hai người cũng không bị chú ý.
Vu Cố chuẩn bị đầy đủ, bài giảng đơn giản dễ hiểu, phong cách giảng bài của hắn cũng tương đối nhẹ nhàng, có loại ma lực làm người ta chú ý.
Nửa tiết vừa kết thúc, thời gian nghỉ giải lao, phía dưới lại náo nhiệt như một cái chợ.
“Cmn quá đẹp trai, thần tiên gì tới lớp chúng ta thế.”
“Tôi mới lén dùng điện thoại chụp mấy tấm, mẹ nó, không phải trường học cấm tình thầy trò sao? Đại học hẳn là không cấm nhỉ? Tớ thật sự không ổn rồi.”
“Tôi rất được, cảm tạ ông trời đã đưa tôi vào lớp đại số tuyến tính này.”
Nửa sau của tiết học, phòng học bị lấp đầy.
Căn phòng chạy tới đông đảo nhóm em gái, tiết học cũng không trốn, ngủ cũng không ngủ, càng mặc kệ có phải tiết học của mình hay không, nhìn thấy ảnh chụp, lập tức từ trên giường lăn xuống, chạy tới lớp.
Giáo viên thay thế trẻ tuổi không phải giả! Người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn.
Có nữ sinh bắt đầu rục rịch: “Tớ mặc kệ, tớ lên đây, nếu không có số Wechat tớ chết cũng không nhắm mắt.”
“Tôi cũng muốn thêm Wechat.” một cô gái khác soi gương, “Hôm nay tớ đã gội đầu trang điểm, hẳn là cũng có cơ hội.”
Những người thèm muốn vẻ đẹp của anh, khẳng định là không nghe giảng, chỉ nghĩ cách làm thế nào để thêm được Wechat.
Bạn học có khả năng quan sát đáng kinh ngạc đột nhiên che lồng ngực bày vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Quên đi, chúng ta đều không có cơ hội.”
“Vì sao?”
Người bạn học kia chỉ vào cổ tay Vu Cố, “Thấy không?”
Tầm mắt các cô đồng loạt nhìn chằm chằm.
“Trên cổ tay anh ấy có vòng tóc của con gái.”
“Mẹ kiếp!”
“Tớ chết đây.”
“Anh ấy kết hôn sớm?”
“Không biết, lát nữa hỏi thăm các đàn chị.”
Mặc dù thông qua vòng tóc đen khả nghi trên cổ tay anh có thể đoán được anh đã có chủ, nhưng sự nhiệt tình của các cô không hề giảm chút nào, vẫn như lửa đốt, vừa lên lớp đã đối với thầy Cố bày tỏ sự si mê.
Một tiếng rưỡi sau khi kết thúc buổi học, vẫn không nỡ rời đi, một bước ba lần quay đầu lại.
Mỗi lớp học đều không thiếu những cô gái có lá gan lớn, thật đúng là có người sau khi lớp học kết thúc lấy hết dũng khí đi lên bục giảng, đỏ mặt hỏi Vu Cố muốn xin số Wechat.
Vu Cố sửa soạn lại tài liệu trên bàn, cười nhạt trả lời: “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi tính tình tương đối lớn, sợ cô ấy tức giận, vẫn là không nên thêm.”
Dừng lại, anh bổ sung thêm: “Nếu như sau này có vấn đề gì không hiểu trong giờ học, có thể trực tiếp hỏi trong buổi học, hoặc là sau đó ở lại lớp hỏi.”
Một câu, chặn lại tất cả các loại khả năng.
Vu Cố lần đầu tiên chính thức dạy học sinh, Trà Trà cố ý mua trà sữa trước khi tan học để chúc mừng anh.
Ai ngờ lại bắt gặp cảnh anh bị nữ sinh đòi Wechat.
Chờ khi lớp học không có ai, Trà Trà cầm theo hai ly trà sữa đi đến cạnh anh, hừ hai tiếng: “Tính tình em rất lớn?”
Vu Cố thuận thế ôm eo cô: “Một chút cũng không lớn.”
Trà Trà dùng ngón tay chọc chọc thịt mềm trên eo anh:
“Sao anh lại được hoan nghênh như vậy? Có đẹp như vậy sao?”
Có lẽ cô đã nhìn nhiều từ nhỏ đến lớn, liền… Cứ như vậy đi!
Vu Cố cắm ống hút, đưa tới bên miệng cô:
“Buổi trưa ăn cơm chưa?”
Trà Trà lắc đầu:
“Không ăn đâu.”
Cô hút một ngụm trân châu, nuốt xuống rồi nói: “Chờ anh đó.”
Vu Cố quả thật đói bụng, tiết học trước tiêu hao quá nhiều thể lực, anh nhẹ giọng oán hận: “Mệt mỏi.”
Trà Trà mở miệng nói:
“Ai bảo anh đáp ứng thầy làm công việc khổ sai này?”
Vu Cố thở dài:
“Tiền lễ vật còn chưa có, dù sao cũng phải cố gắng mới được.”
Anh đặt USB vào trong túi quần, sau đó giả vờ tùy ý nhắc đến:
“Buổi chiều cùng nhau đi xem nhà ở.”
Trà Trà trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt dễ thương không chịu được:
“Phòng ở cái gì?”
Vu Cố không nhịn được nhéo nhéo hai bên má của cô:
“Nhà cưới.”
Trà Trà có chút giật mình:
“Anh đã chuẩn bị tốt sao?”
Qua hai giây, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, “Nhưng anh có tiền mua không?”
“Thật ra em không thích nhà lớn.”
Vu Cố:
“Được rồi, đi ăn cơm trước.’’
Trong căng tin lúc này chật kín người, mỗi bàn đều không có chỗ trống.
Vu Cố bảo cô đi ngồi trước, tự mình xếp hàng mua cơm.
Trà Trà nào nỡ để cho anh một mình xếp hàng, giống như đuôi nhỏ rời không được, nắm lấy đầu ngón tay anh, giọng nói của cô chính là như vậy, nghe có vẻ đáng yêu, “Cùng nhau đi.”
Trong căng tin có không ít bạn học vừa rồi ở trong lớp học Vu Cố.
Quả nhiên, vòng tóc trên cổ tay thầy Vu chính là của bạn gái hắn!
Ai, trai đẹp đã sớm có chủ rồi!
“Em không đói lắm, hai chúng ta ăn một phần đi, như vậy sẽ không lãng phí.”
“Được.”
Vu Cố bưng một phần cơm, cầm theo hai đôi đũa.
Trà Trà kén ăn, ăn không được hai miếng, liên buông đũa nói no, tiếp tục ôm trà sữa, cắn ống hút, chậm rãi uống trà sữa.
Đám đông bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với thầy giáo có bạn gái không chỉ xinh đẹp mà còn đáng yêu.
Chua chết bọn họ rồi!
Vu Cố lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc:
“Không nên kén ăn rau, rau xanh cũng rất ngon.”
Trà trà lắc đầu:
"Không ngon, em không ăn." ”
Vu Cố gắp một đũa rau xanh, "Há miệng.
”
Trà Trà cau mày, "Em thật sự no rồi.
”
Vu Cố thở dài, "Thật không có biện pháp với em.
”
Trà Trà thuận lợi tránh được phải ăn rau xanh, cả người đều lộ ra cao hứng.
Cô uống xong ly trà sữa trong tay mình, ngay cả phần Vu Cố cũng không buông tha.
Sau khi ăn trưa, cả hai đều không có gì để làm vào buổi chiều.
Vu Cố liền gọi điện thoại cho người môi giới bán nhà, hẹn hai giờ chiều đi xem nhà.
Ăn uống no say, bọn họ bèn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trong căng tin không có điều hòa, quạt trên đỉnh đầu ồn ào quay, gió thổi cũng không làm tan được cái nóng.
Nhiệt độ oi bức ẩm ướt, thế nào cũng không thoải mái.
Trán cô thấm mồ hôi, từ trong túi lấy ra chiếc quạt nhỏ của mình, thổi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, thỉnh thoảng cũng không quên, chuyển chiếc quạt nhỏ sang phía anh, bất quá thoạt nhìn anh dường như không nóng lắm.
Trà Trà hỏi: "Anh không nóng?" ”
Vu Cố trời sinh thể chất hàn, "Vẫn còn được.
”
Anh thấy cô nóng khó chịu, đi siêu thị mua cho cô một chai nước đá, lại đề nghị: "Buộc tóc lên đi." ”
Trà Trà cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi uống nước, cô nói: "Buông tóc trông mặt sẽ nhỏ hơn.”
Vu Cố nhướng mày, "Buộc lên cũng đẹp, còn không nóng.
”
Trà trà sợ nóng cũng sợ lạnh, bị anh nói có chút động tâm, "Nhưng em không có mang theo vòng tóc.
”
Vu Cố vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây, anh giúp em."
Trà Trà ngồi xuống bên cạnh anh, đưa lưng về phía anh, động tác của người đàn ông nhẹ nhàng, không làm cô đau, không bao lâu, liền dùng vòng tóc trên tay buộc đuôi ngựa cao cho cô.
Vu Cố biết tất cả thói quen của cô, một đứa trẻ bất cẩn.
"Đi, anh lái xe dẫn em đi xem nhà."
"Thật muốn mua sao? Anh có muốn vay tiền không? ”
Vu Cố ra vẻ cao thâm khó lường, "Đúng vậy, phải vay tiền rồi.
”
Trà Trà vỗ vỗ vai anh, "Không sao, vậy sau này em nuôi anh cũng được.
”
"Vất vả Trà Trà chúng ta rồi."
Phải mất hơn bốn mươi phút để lái xe từ trường đến chỗ thăm nhà.
Trà Trà ở trên xe ngủ một chút, nhân viên môi giới đã sớm ở dưới lầu chờ bọn họ.
Tiểu khu cao cấp, vị trí tốt nhất, còn có cả minh tinh, đất phong thủy, một trong những tiểu khu tốt nhất ở thành phố phía Bắc, không lo lắng về việc mua bán.
Trước đó đã đến xem qua, các phương diện đều tương đối hài lòng.
Ngôi nhà nằm trên tầng tám và cũng đã được tân trang lại.
Trà Trà tuy rằng đối với phương diện giá cả này không quá mẫn cảm, nhưng cũng biết ở Bắc thành tấc đất tấc vàng, giá cả sẽ không rẻ.
Căn nhà trang trí theo phong cách Bắc u, rất ấm áp và mơ mộng, Trà Trà lần đầu tiên nhìn vào đã yêu thích cách bày trí này.
Thư phòng, phòng trẻ sơ sinh có đầy đủ.
Ngoài ra còn có ban công siêu lớn.
Ban công đối mặt chính là sông Nguyệt Loan nằm ngang dọc hai khu thành chính Bắc thành, tầm nhìn cực tốt.
Trà Trà thoáng cái liền động tâm, là căn phòng tân hôn trong mộng của cô.
Cô ho khan hai tiếng, làm dịu cổ họng, sau đó hỏi giá cả một chút, "Cái này bao nhiêu tiền? ”
Người môi giới nở nụ cười chuyên nghiệp, "Giá của ngôi nhà này rất tốt, ngôi nhà mới mở bán, hai trăm mét vuông, cũng chỉ hơn mười triệu.
”
Hơn mười triệu, ở Bắc thành nhất định là không mua được một căn nhà tốt như vậy.
Người môi giới cố ý giảm giá cả, trên thực tế căn nhà này, cộng thêm thuế phí và trang trí, đủ loại phí phát sinh có thể lên đến năm mươi triệu.
Trà Trà nghe xong giá cả ngược lại hít một hơi khí lạnh, đắt như vậy!?
Cô kéo Vu Cố sang một bên, hạ thấp giọng, "Có phải anh điên rồi không? Làm thế nào có nhiều tiền như vậy? ”
Vu Cố bật cười, "Vợ à đã đưa tiền cọc.
”
Trà Trà cảm thấy nếu mua ngôi nhà này, liền thực sự sẽ phá sản!
Vu Cố lại hình như không cảm thấy có gì to tát, anh nói với người môi giới: "Vậy lấy căn này đi.
”
Anh hỏi: "Thẻ căn cước có mang theo không?"
Trà Trà gật đầu: "Mang theo.
”
Tên của ngôi nhà chỉ đứng tên của một người là Trà Trà.
Phòng vốn thuộc về cô, cái gì cũng thuộc về cô.
Toàn bộ số tiền mua nhà, quẹt thẻ.
Lúc Trà Trà được người môi giới đưa ra, đầu óc còn có chút bối rối.
Người môi giới cười tủm tỉm chúc phúc cho họ: "Chúc hai vị tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.
”
Mua nhà xong, còn phải quay lại trường.
Dọc theo đường đi, Trà Trà đều ở trạng thái ngốc.
Vu Cố bình tĩnh vô cùng, từng bước lên kế hoạch cho chuyện sau này, "Mẹ anh nói phong tục Bắc thành, là muốn đính hôn trước, sau đó kết hôn, những bước này anh cũng không nỡ thiếu em, chờ cuối tuần này, anh đến nhà gặp ba em một