Lúc Giang Thừa Chu còn trẻ là một người cực kỳ cục súc, đánh nhau rất tàn nhẫn, mấy năm nay bởi vì vợ và con gái mà đã tu thân dưỡng tính, diễn thành một người ôn hòa.
Trừ lúc trước khi Sở Thanh Ánh nói muốn cùng ông ly hôn ra, thì gần như trước nay ông chưa bao giờ tỏ ra tức giận như vậy.
Cánh tay cơ bắp người đàn ông gần như siết chặt, mặt lạnh đi lên trước, vẫy vẫy tay, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ lùi ra phía sau, Giang Thừa Chu dùng một tay nhắc cổ áo hắn lên, nhìn chằm chằm vào mặt hắn một hồi lâu, sau đó ___
Gần như dùng hết sức giáng một quyền đấm vào xương hàm của hắn, Thẩm Chấp bị đánh đến choáng váng, mặt nghiêng về một bên, miệng rỉ máu, đau đớn nghiến răng.
Giang Thừa Chu một quyền rồi lại một quyền, đánh cho hắn miệng đều là máu, chờ đến khi phát tiết đủ rồi, ông đứng lên, trên cao nhìn xuống người đang quỳ rạp trên mặt đất không khác gì đã chết, cười lạnh, châm chọc nói: “Cậu cũng thật có bản lĩnh.
”
Có thể làm ông trong ba tháng dù có đào ba tấc đất cũng tìm không ra người.
Mọi đầu mối đều giấu đến sạch sẽ.
Cả người Thẩm Chấp chỗ nào cũng đau, nếu không phải còn đang thở hổn hển, thì thật sự so với người chết không có gì khác biệt.
Giang Thừa Chu lên xe, dùng khăn lau khô ngón tay dính máu, tránh cho Trà Trà nhìn thấy máu.
Trà Trà nắm chặt áo khoác của ba cô, sợ một khi cô buông tay thì cũng sẽ biến mất.
Giang Thừa Chu thấy bộ dáng lo lắng, sợ hãi của cô, đau lòng muốn chết, ông nhẹ nhàng trấn an vỗ vỗ lưng cô, “Không sao, ba ba đưa con về nhà nhé.
”
Trà Trà rũ mắt, “Vu Cố không có tới sao?”
Ngón tay Giang Thừa Chu hơi khựng lại một chút, “Ba không có nói với cậu ấy.
”
Trà Trà cúi đầu, âm thanh mang chút buồn, “Con nhớ anh ấy.
”
Mỗi một ngày, mỗi một phút.
Giang Thừa Chu cũng không cố ý muốn gạt những người khác, lúc ông đến rất vội vàng, thật sự không rảnh cũng không có tinh thần để ý đến cảm xúc của người khác.
Ông thấp giọng nói, “Chờ trở về nhà, lại nói cho cậu ấy được không.
”
Trà Trà không có ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn nói được.
Giang Thừa Chu mang cô lên máy bay phi suốt đêm bay về Bắc Thành, đến khi đáp xuống mặt đất thì cũng đã gần 9 giờ tối, Trà Trà cực kỳ mệt mỏi, ở trên máy bay đã ngủ một giấc.
Từ sân bay về ngõ hẻm, không sai lắm cũng mất khoảng hai giờ.
Trên đường Trà Trà dựa vào cửa sổ xe ngủ mất, thời tiết tháng chín chuyển lạnh, Giang Thừa Chu đem áo khoác cởi ra đắp lên người cô, sau đó phân phó tài xế lái xe nhanh hơn một chút.
Trà Trà mơ hồ nghe thấy một giọng nói.
‘Trà Trà, tỉnh tỉnh, chúng ta về đến nhà rồi.
”
Cô chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô dừng lại ở một con hẻm rộng trước hàng rào nhà cô.
Cô kéo áo khoác lại, mở cửa xa đứng trước cổng, khi hai chân chạm xuống đất còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Trước tiên Sở Thanh Ánh chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, bà cái gì cũng không hỏi, cũng không dám hỏi khoảng thời gian vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
“Trà Trà, con có đói bụng không?”
“Mẹ.
”
“Ừ, mẹ ở đây.
”
Tâm tư Trà Trà mẫn cảm tinh tế, nhìn ra được mọi người trong nhà đều để ý đến cảm xúc của cô, khi nói chuyện với cô sẽ rất cẩn thận, cô cười một chút, “Con không có việc gì đâu ạ.
”
Sở Thanh Ánh cũng cười, “Không có việc gì thì tốt rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi, anh trai con cũng sắp về đến rồi.
”
Trà Trà ngồi ở trước bàn ăn, thất thần nắm chiếc đũa.
Bên ngoài sân rất nhanh liền nghe thấy tiếng tắt máy của xe ô tô, Giang Châu vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không để ý đến bộ dạng của bản thân, đầu tóc bù xù gần như che khuất đôi mắt của anh, tóc đã quá dài cũng không có tâm tư đi cắt, khuôn mặt kiên định nay đã gầy đi rất nhiều.
Người không có việc gì là tốt rồi.
Bọn họ đều ăn ý, không đi hỏi Trà Trà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sợ chạm vào vết thương của cô.
Trà Trà nhìn thấy anh trai, biểu tình sống động vài phần, cô rất cao hứng mà cười rộ lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Anh trai.
”
Giang Châu ôn nhu xoa xoa đầu nhỏ của cô, “Ăn cơm trước đã.
”
Trên bàn tám món thức ăn đều là những món mà bình thường Trà Trà thích ăn, thịt ba chỉ xào, cua hấp, đầu cá kho tiêu, canh gà hầm với củ mài….
Sở Thanh Ánh múc cho con gái bát canh gà, nhìn khuôn mặt của con gái đã gầy một vòng, trong lòng rất không dễ chịu, cô khẳng định đã chịu không ít khổ sở.
Bà kiềm chế, đôi mắt đầy vẻ chua xót, đem bát chứa đầy canh gà đẩy đến trước mặt cô, “Con uống chút canh đi, đây là gà mái già mà bà Lưu nuôi, rất tốt cho cơ thể.
”
Trà Trà ngửi thấy mùi hương của canh gà, cúi xuống thử một ngụm nhỏ, “Uống rất ngon ạ.
”
“Vậy con liền uống nhiều hơn một chút.
”
“Vâng vâng.
”
Giang Châu ngồi ở phía đối diện đã ăn cơm xong, lúc này cũng không muốn ăn gì, anh ngồi yên ở chỗ của mình, nhàn rỗi không có việc gì liền bóc cho cô mấy con cua lớn ngạch cua và thịt cua chia thành 2 đĩa, tất cả đều đến trong tầm tay cô, có chút chua xót, “Em gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.
”.
Trà Trà nói: “Anh trai, anh cũng gầy đi rồi.
”
Giang Châu cười một cái, “Phải không?”
Trà Trà gật gật đầu, lại hỏi: “Tại sao anh không ăn cơm?”
Khói mù mây đen che trên đỉnh đầu dần dần tiêu tán, tâm tình Giang Châu tốt lên, “Anh đã ăn rồi.
”
Bữa cơm này, Trà Trà bị mọi người gắp thức ăn đã no đến chín phần, nếu không phải cô luôn nói chính mình ăn không vào nữa, chỉ sợ ba mẹ cùng anh trai còn muốn tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
Vài lần Trà Trà muốn nói lại thôi, muốn mở miệng nói với bọn họ cô thật sự không có việc gì cả.
Nhưng nghĩ nghĩ, cô nói như vậy đặc biệt giống như bản thân đang cậy mạnh vậy.
Trà Trà ăn no sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, trên người cô còn đang mặc quần áo lúc trước Thẩm Chấp mang cho cô, cô lên lầu tắm rửa một chút, đem bộ quần áo ném vào thùng rác.
Trà Trà lau khô tóc rồi xuống lầu, cô muốn nhanh chóng gọi điện cho Vu Cố, lại phát hiện điện thoại của cô còn ở chỗ của Thẩm Chấp, đã sớm bị hắn cướp đi.
Cô đi xuống lầu, chạy đến chỗ huyền quan cạnh cửa, khom lưng đổi giày, Giang Châu thấy vậy liền hỏi: “Muốn ra ngoài sao? Em định đi đâu vậy?”
Trà Trà đang buộc dây giày, một lần nữa ngẩng lên, “Anh trai, em muốn đi tìm Vu Cố.
”
Cô thật sự rất muốn gặp cậu.
Dù là nghe giọng cậu thôi cũng được.
Chẳng qua là hiện tại Trà Trà có chút không dám một mình ra cửa, cô hơi hơi ngẩng cổ, nhỏ giọng thỉnh cầu, “Anh trai, anh có thể đi cùng em được không?”
Bọn họ đều có chút thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, lo lắng, căng thẳng, Giang Châu cũng không yên tâm khi để cô một mình