Edit: Cô Nhất
Beta: HuynM
-
Hiện tại cảm xúc của Trà Trà cực kỳ kích động, đôi tay dùng sức nắm chặt tay áo của Vu Cố, đuôi mắt phiếm hồng, “Ngày mai liền đi lãnh chứng, được không?”
Vu Cố cúi đầu nhìn mặt cô, gương mặt tinh tế, trắng nõn vừa vặn đúng chỗ ánh sáng chiếu vào, anh nhịn không được giơ tay sờ sờ khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng, ngón tay khô nóng chạm vào làn da mát lạnh của cô, cho dù đang bị bệnh thì lời nói do anh nói ra vẫn như cũ, khiến người khác yên tâm, “Em không cần vội đâu.
”
Lòng bàn tay anh lướt dọc từ mí mắt đến đôi môi, tiếp đó đi xuống, ôn nhu nâng nhẹ cằm cô lên, “Em gầy đi nhiều rồi, gò má cũng không có bao nhiêu là thịt nữa, có phải lại không nghiêm túc ăn cơm đúng không?”
Trà Trà nhẹ nhàng hô hấp một chút, vành mắt lập tức đỏ lên.
Cô ba tháng này, đến ăn một bữa cơm no cũng chưa được ăn.
Cũng không phải Thẩm Chấp ngược đãi cô, không cho cô ăn cơm.
Mà là cô, thật sự ăn không vô.
Trà Trà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh, cô có chút chột dạ, giọng nói tự nhiên có chút hờn dỗi, “Là không ăn được thật mà.
”
Vu Cố thực sự rất đau lòng, tính tình Trà Trà khá mềm yếu, tuy rằng có chút ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng cũng là điển hình kiểu người ăn mềm không ăn cứng, lần này Thẩm Chấp thật sự làm người khác không thể chịu nổi, cô cùng hắn đối đầu vỡ đầu chảy máu cũng không chịu khuất phục, ăn không ít khổ.
“Không sao cả, trong khoảng thời gian này cẩn thận chăm sóc là lại quay trở lại như ban đầu thôi.
”
Nói xong câu đó, Vu cố che miệng khom lưng ho khan vài tiếng, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng cũng khá hơn một chút.
Một trận gió lạnh trực tiếp thổi đến, lập tức làm giảm nhiệt độ trên gương mặt anh.
Làn da anh vốn đã nhợt nhạt hơn so với người bình thường, bị gió thổi qua, dường như càng giống với ánh trăng mờ ảo lạnh lùng.
Trà Trà khẩn trưởng bắt lấy tay anh, “Anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Vu Cố im lặng không nói, thấp giọng muốn che giấu, “Chỉ là bị cảm nhẹ thôi.
”
Nhưng Trà Trà không tin lời anh nói, anh khẳng định là đã không chăm sóc tốt cho bản thân, nên mới bị cảm mạo.
“Anh đã uống thuốc chưa.
”
Vu Cố ngoan ngoãn gật đầu, “Đã uống.
”
Trà Trà thoáng hài lòng, lại nói: “Anh có phải vừa rồi đã đi ngủ phải không? Lại bị âm thanh em ấn chuông đánh thức.
”
Vu Cố ôn nhu vô hại mà nói: “Không có.
”
Xác thực là không có, anh chỉ là đơn giản không muốn bật đèn, muốn cùng đêm tối yên tĩnh nằm một chỗ.
”
Trà Trà vẫn cứ cảm thấy đó chỉ là Vu Cố muốn làm cô an tâm nên mới nói dối, cô hỏi: “Bác và dì không có ở nhà sao?”
Vu Cố dùng tay che miệng, nghiêng mặt đi, lại ho khan hai tiếng, “Bọn họ đi làm, gần đây rất bận.
”
Trà Trà nói: “Vậy không có ai chăm sóc anh sao?”
Vu Cố giống như ngây ngốc một lúc, sau đó nhẹ nhàng giương khéo miệng lãnh đạm cười cười, “Anh đã hơn hai mươi tuổi, đã là đàn ông trưởng thành có thể tự chăm sóc tốt chính mình.
”
Lúc Trà Trà nghiêm túc suy nghĩ sẽ có thói quen dùng răng cắn m/ôi dưới, thường đem bản thân cắn đau mới phản ứng lại, cô nói: “Đêm nay em sẽ ở lại chăm sóc anh nhé.
”
Vu Cố nhịn không được cười rộ lên, khi anh tươi cười dường như so với ánh trăng đêm nay còn mỹ lệ hơn, anh nói: “Được thôi, em ở lại đi.
”
Trà Trà cọ tới cọ lui rồi buông tay anh ra, cô cũng không quên anh trai đứng chỗ cách bọn họ một khoảng cũng không xa.
Cô chạy tới, “Anh….
”
Giang Châu, người này làm hộ giá bảo vệ ngược lại cũng không tồi, từ đầu đến cuối cũng không phát ra âm thanh gì, ngầm núp trong đêm tối, giống như người tàng hình vậy, nhìn vợ chồng son khoe ân ái, trong miệng có chút chua.
Nếu là trước kia, Giang Châu không cần suy nghĩ liền sẽ dứt khoát từ chối, chẳng qua là tình hình hiện tại có chút đặc thù, anh nói: “Chắc chắn là muốn ngủ ở nhà cậu ta?”
Trà Trà gật đầu, “Dạ.
”
Giang Châu cau mày, không tình nguyện nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, buổi sáng ngày mai anh đến đón em.
”
Trà Trà nghĩ nghĩ, “Dạ, anh nói với mẹ, trưa ngày mai em cùng Vu Cố sẽ đều về nhà ăn cơm, còn có sổ hộ khẩu! Nhớ nói với mẹ đưa sổ hộ khẩu cho em với.
”
Vừa rồi Giang Châu cái gì cũng đều đã nghe thấy, anh nhắc nhở nói: “Sổ hộ khẩu nằm trong két sắt trong phòng ngủ chính ở nhà cũ đấy.
”
Cái đó là do cha bọn họ giữ.
Khí thế của Trà Trà mới phồng lên lập tức đã bị chọc thủng, cặp lông mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại, “Vậy ngày mai em sẽ đi hỏi ba ba.
”
Giang Châu thấy cô cao hứng như thế thì liền tốt rồi, cha anh sẽ không để cô làm bậy, chẳng qua là không ngoại trừ vì để cô vui vẻ, liền không tỉnh táo, đưa sổ hộ khẩu cho cô để ngày mai cô ngay lập tức đi kết hôn.
"Vậy anh cũng quay về đây.
"
"Anh trai.
" Trà Trà do dự vài giây, chỉ vào tóc của anh "Anh nên cắt tóc đi.
"
Giang Châu đứng hình mất một lúc, vẻ mặt cũng dịu xuống, "Ngày mai anh sẽ đi, đi cắt tóc cùng anh nhé.
"
"Được ạ.
"
Trà Trà đã sớm quen thuộc với phòng ngủ của Vu Cố, tủ quần áo của anh cũng có vài bộ quần áo của cô lúc trước ghé qua mà chưa lấy về nhưng khi cô lục tung tủ cũng không tìm được bất kỳ bộ quần áo nào.
Vu Cố lấy đồ ngủ của anh ấy ra, đưa cho cô, "Mặc của anh đi.
"
Trà Trà ghét bỏ nói, "Bộ này của anh xấu chết đi được, hơn nữa cũng rất lớn nữa.
"
Cổ tay áo sơ với tay cô lớn hơn rất nhiều, ống quần cũng dài đến nỗi kéo một đoạn trên mặt đất.
Vu Cố quét mắt nhìn quần áo trên người cô, "Vậy em muốn mặc nguyên bộ quần áo hiện tại đi ngủ sao? Không khó chịu à?"
Trà Trà xoay người ngồi trên đùi anh, đã lâu rồi không được thân mật như vậy, biểu tình e lệ, có chút mất tự nhiên, nói:
"Vậy em sẽ mặc áo sơ mi của anh ngủ nha.
"
Vu Cố nhướng mày, "Quần đâu?"
Trà Trà ôm cổ anh, vừa xấu hổ vừa tức giận, "Không mặc.
"
Vu Cố vỗ vỗ phần sau của eo cô, "Cũng có thể.
"
Trà Trà lại từ đùi anh bò dậy, "Thuốc trị cảm của anh ở đâu vậy?"
"Trong ngăn kéo.
"
"Có nước ấm không?"
Vu Cố nắm lấy tay cô, "Đừng tìm nữa, buổi tối anh đã uống rồi, bây giờ không cần uống nữa.
"
Ôm cô ngồi ở trên người mình, lộ ra vẻ ốm yếu vì bị cảm, cũng không hỏi cô mấy ngày này Thẩm Chấp có làm gì cô hay không, coi như không xảy ra chuyện gì cả.
Nội tâm của Vu Cố đã bị hiện thực xé rách vài lần, sau khi bị xé cũng rất nhanh sẽ tĩnh mịch, yên lặng.
Có đôi khi anh ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm đến chiều tối, đột nhiên sẽ không biết rốt cuộc bản thân đang làm cái gì.
Ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính, sẽ bỗng cảm thấy bên ngoài đó có một người đang chờ anh.
Cõi lòng anh đầy mong chờ đi ra ngoài thì nơi đó lại cái gì cũng đều không thấy.
Thậm chí Vu Cố cũng đã từng nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Khả năng anh vĩnh viễn cũng sẽ tìm không thấy cô.
Hoặc có thể là rất lâu sau này, cô lại quay trở lại, một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười nói với anh rằng cô cùng Thẩm Chấp làm làm lành rồi.
Vì vậy, hiện tại khi cô đã khỏe mạnh trở về, Vu Cố cảm thấy đã vô cùng may mắn rồi.
Anh sẽ không hỏi, trừ khi chính cô nguyện ý tự mình nói ra.
Anh cũng sẽ không để ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trà Trà phát hiện Vu Cố giống như so với bản thân….
Còn muốn lo lắng hơn, tuy nhiên ngoài mặt lại tỏ vẻ không có gì, vững như núi Thái Sơn.
Nhưng anh, tựa hồ, hình như không có cảm giác an toàn.
Cho nên buổi tối sau khi tắt đèn đi ngủ, Trà Trà chủ động bò đến trên người anh, trong bóng tối tầm mắt không thể nhìn rõ ràng, cô dựa vào cảm giác mà lén hôn anh.
Vu Cố nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Trà Trà lập tức cả người liền ngây ngốc, trong lúc đó nhất thời không có phản ứng mà cũng không biết nên