Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: HuynM
-
Dạo gần đây Văn Hoài có cắt tóc ngắn, mặt mày kiêu ngạo, thân thể cường tráng, cái vẻ vừa tùy tiện lại vừa hung hăng càn quấy giấu ở dưới mày.
Trà Trà vừa vào nhà liền nháy mắt, anh thấy vậy liền đứng dậy, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn cô vài lần, thấy cô không thiếu cái tay thiếu cái chân nào, tinh thần không tệ cho lắm thì trái tim đang treo lên hơi hơi thả xuống.
Văn Hoài người này làm đại gia ở đoàn phim, luôn được mọi người vây quanh cung phụng, vài năm nay tính tình cũng lớn lên, nói chuyện với ai cũng tùy tâm trạng, hôm nào vui vẻ thì đối tốt một tí còn không thì ngồi châm chọc, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm.
Hơn nữa đã lâu anh cũng chưa được gặp Trà Trà, không nói chuyện một câu, hiện tại tay chân chẳng biết để chỗ nào, do dự một lúc lâu sau, anh không được tự nhiên mà gọi: "Trà Trà.
"
Trà Trà bị bộ dáng của hắn dọa tí, lần trước gặp là ở lúc sau khi anh bỏ học cấp ba thì thấy anh cắt tóc húi cua, khi đó trong mắt toàn sự độc ác, làm gì có giống bây giờ bình thản như này.
Trà Trà thuận miệng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hôm nay Văn Hoài viện cớ tới đây thăm hỏi cực kì sứt sẹo, anh mang bánh gạo do chính tay bà ngoại làm tới, bảo là bà mang cho bọn họ nếm thử.
Hai nhà thường thường cũng không có gì liên quan, Sở Thanh Ánh biết cậu là bạn tốt của Trà Trà liền bảo cậu ở lại uống trà.
Người vừa mới ngồi xuống, Trà Trà đã nắm tay Vu Cố quay lại.
Sở Thanh Ánh đau lòng hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian này Vu Cố cũng chịu không ít đau khổ.
Thân thể của mình không khỏe mà vẫn muốn đi xin lỗi từng người một vì hủy bỏ tiệc đính hôn, bắt mình phải xốc lại tinh thần để che giấu tin tức.
Luôn vì một cái tin tức bóng gió không xác thực mà chạy tới chỗ đó tìm người.
Sở Thanh Ánh nói: "Cô ra cửa mua đồ ăn, mấy đứa ngồi nói chuyện tiếp nhé.
"
Trà Trà cảm thấy cô cùng Văn Hoài không có gì để nói cả nhưng cô cũng không thể đuổi khách ra ngoài.
Vì vậy cô rất lễ phép hỏi: "Anh muốn uống nước không? Hay là uống trà?"
Văn Hoài nói: "Nước sôi để nguội là được.
"
Trà Trà đi vào bếp lấy nước rồi đưa c ho anh, sau đó ngồi vào chỗ cạnh Vu Cố rồi ngáp một cái.
Tay hai người đan vào nhau, Trà Trà dựa vào vai cậu, ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu qua cửa kính, năm tháng tĩnh lặng rơi xuống người cô, dưới khúc xạ ánh sáng, đôi mắt của cô như biến thành màu trà, cô thoải mái nheo mắt và ậm ừ, "Có hơi mệt một chút.
"
Vu Cố vươn tay lấy thảm lông bên cạnh cho cô, " Vậy em dựa vào người anh ngủ một lát nhé.
"
"Em vừa ngủ một chút là mẹ lại về mắng em mất.
"
"Được rồi.
"
Bọn họ không coi ai ra gì mà nói chuyện, mấy hình ảnh thân mật này làm Văn Hoài thấy hơi đỏ mắt, cảm giác hụt hẫng trong ngực chẳng hiểu sao lại càng nhiều.
Văn Hoài ép cái cảm giác quái dị kia xuống, anh nâng mắt lên, nghiêm túc quan sát Vu Cố một lần.
Trước kia Văn Hoài không ấn tượng với cậu cho lắm, trầm mặc ít nói, tính cách không thú vị tẹo nào, không có tí cảm giác tồn tại nào luôn.
Sau đó lại nhìn cậu nhiều hơn vì thấy cậu như cái đuôi theo sau Trà Trà, âm thầm mà tiến vào cuộc sống của cô, đột nhiên trở thành người đàn ông của cô.
Trà Trà trong trí nhớ của Văn Hoài là cô bé thấy Thẩm Chấp chơi với bạn gái khác thì khóc nhè, thấy cô ngốc nghếch đáng thương, ngày nào cũng mắc lỗi.
Văn Hoài càng nghĩ càng thấy bực bội, lấy bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu kẹp ở ngón tay tiếp đấy là lấy bật lửa ra, nhưng nghĩ một lát thì lại không hút thuốc trong phòng.
Anh nhéo điếu thuốc, mặt không có biểu tình gì mà hỏi Vu Cố: "Hai người tính bao giờ thì kết hôn?"
"Còn chưa nghĩ ra.
"
"Vẫn chưa có ngày chung chung sao?"
"Cậu muốn tới cổ vũ sao?" Vu Cố nhăn mày, "Việc này tùy ý của Trà Trà nhưng dường như cô ấy không có định mời cậu.
"
Mặt Văn Hoài lạnh như băng, tức giận đáp: " Tôi biết rồi.
"
Ánh mắt Văn Hoài liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, mạnh miệng nói: "Nhưng tôi không tin là bây giờ cô ấy chưa nguôi giận, sẽ không thù dai như vậy đâu.
"
Vụ Cố vẫn bình thản nói: "Cái này thì tôi không rõ lắm.
"
Văn Hoài cảm thấy mình không cần thiết phải ngồi ở đây lâu, ngồi đây cả một buổi trưa mà người ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn mình một cái thì cần gì phải cố nữa.
Thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, thân thể làm thế nào lại là một chuyện khác, dưới chân như bị đóng đinh, không nhấc chân lên nổi.
Hắn và Vu Cố cũng không nói chuyện tiếp nữa.
Hai người không thân, tính cách cũng không hợp nhau lắm.
Tính tình của Văn Hoài khá thẳng thắn, dáng vẻ tự cao tự đại lại dễ cáu kỉnh, khó có thể nhẫn nại, tính cách ôn nhuận bình thản, mọi việc đều chu đáo như Vu Cố được.
Vu Cố chủ động mở miệng nói: "Tôi còn hơi tò mò là cậu đã làm gì khiến cô ấy tức giận như vậy đấy.
"
Văn Hoài nói linh tinh: "Nói một lời nói mà cô ấy ghét ấy mà.
"
Anh ta không nên lắm mồm giảng đạo lý với cô ấy.
Như mấy câu "Nhất kiến chung tình mới là tình yêu.
" "Lâu ngày sinh tình chỉ là bạn bè thôi.
" "Vừa nhìn mà đã thấy không yêu thì cả đời này sẽ không yêu đâu.
" như này thì nên thành thật nuốt vào bụng thôi.
Đến nỗi việc anh thay Khương Diệu Nhan giải vây, chỉ trích Trà Trà không hào phóng đã bị anh ta quên lâu rồi.
Vu Cố cũng thông minh, "Có liên quan đến Khương Diệu Nhan sao?"
Văn Hoài nhìn sâu vào mắt cậu, có tí không tốt nói: "Sao cậu biết được?"
Vu Cố nói: "Thế thì đáng đời cậu.
"
Hình như Vu Cố là người đầu tiên trên thế giới phát hiện Trà Trà cực kỳ ghét Khương Diệu Nhan.
Sức quan sát của cậu nhạy bén kinh người, lúc ấy Khương Diệu Nhan vừa chuyển trường sang, mấy người ngồi sau đều mượn bài tập về nhà của cô ta để chép.
Trà Trà tính tình tốt, học tập cũng khá ổn, mấy cái người luôn muốn máy móc sao chép bài tập về nhà kia tới mượn cô, vốn dĩ cô cũng đồng ý nhưng thấy người mượn là do Khương Diệu Nhan nhờ thì cô lại không chịu, còn nói dối: "Bài tập của tớ còn chưa làm xong.
"
Trà Trà âm thầm phân cao thấp với Khương Diệu Nhan, không chịu thua tí nào.
Văn Hoài chết vì bệnh sĩ, giả vờ cà lơ phất phơ: "Bây giờ tôi biết rồi, về sau sẽ không làm mấy cái việc ngu ngốc này nữa.
"
Vu Cố: "Chỉ mong là vậy.
"
Văn Hoài phát hiện mình nói chuyện với cậu ta dễ bị tức giận, ngứa răng, anh nhớ tới nguyên do cái chán ghét si/nh lý này, Vu Cố quả nhiên là biết giả vờ mà, cứ như mình cậu ta mới là chính nhân quân tử vậy.
Vu Cố mở điện thoại ra nhìn giờ, uyển chuyển nhắc nhở: "Sắp 11 giờ rồi đấy.
"
Ý muốn nói chính là ---- Cậu nên cút đi.
Da mặt Văn Hoài lại dày quá mức tưởng tượng, "Đúng lúc ở lại ăn cơm trưa.
"
Vu Cố cười, "Như thế không tốt lắm đâu nhỉ?"
Văn Hoài cũng nhếch miệng cười, hỏi ngược lại: "Có chỗ nào không tốt nhỉ?"
"Trong nhà không có thừa chén đũa.
"
"Tôi có thể bốc tay cũng được mà.
"
Được rồi, cậu giỏi.
Vu Cố cười như không cười nhìn chằm chằm anh, "Tùy cậu thôi.
"
______
Khi Sở Thanh Ánh mua đồ ăn về, Vu Cố ôm Trà Trà lên phòng ngủ bù rồi xuống dưới rửa rau nhặt rau giúp đỡ.
Văn Hoài đứng ở ban công hút hai điếu thuốc, tâm tình bực bội cũng không giảm.
Vu Cố rửa cải thìa bốn lần rồi để vào rổ để nước đọng, cậu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ mua cánh gà không ạ?"
Sở Thanh Ánh nghe được tiếng "Mẹ" này của cậu thì sửng sốt vài giây, sau đó nói: "Trong tủ lạnh có đấy.
"
Vu Cố nói: "Lát nữa mẹ để con chiên cánh gà nhé, mấy hôm nay Trà Trà thích ăn cái này nhất.
"
"Được.
"
Lúc Vu Cố nấu ăn, cúi đầu rũ mắt nhìn cực kỳ nghiêm túc, cậu đem cánh gà chiên Coca thật tốt rồi cởi tạp dề xuống, rửa sạch tay, lại lau sạch sẽ từng ngón tay sau đấy lên lầu, đánh thức cô gái ngủ mơ màng trong chăn: "Rời giường ăn cơm thôi nào.
"
Trà Trà ưm hai tiếng, nhắm mắt lăn vào ngực cậu, dụi hai cái như làm nũng.
Vu Cố bất đắc dĩ kéo cô ra khỏi ổ chăn, "Giấc ngủ bù này đủ rồi nhé.
"
Cậu chiều chuộng ôm cô xuống nhà, "Đúng rồi, giữa trưa hôm nay Văn Hoài muốn ở lại ăn cơm.
"
Trà Trà lại keo kiệt: "Có phải anh ta cố ý đến ăn chực không? Anh ta không phải đại minh tinh à? Chẳng lẽ không có tiền ăn cơm sao?"
Trà Trà cũng không thù dai, ngay từ đầu cô đã rất lạnh nhạt.
Vu Cố đưa tay lên miệng bảo cô im lặng "Nói nhỏ chút.
"
"Anh thả em xuống đi, em tỉnh rồi.
"
"Tỉnh thật luôn à?".
"Đúng đúng đúng.
"
Trên bàn cơm, đồ ăn phong phú.
Lúc ăn cơm Trà Trà không nhìn Văn Hoài một cái nào, dưới cái nhìn của Vu Cố ăn hết một chén cơm, sau khi lấp đầy bụng cô hỏi: "Mẹ, bố đêm nay có đến không ạ?"
Sở Thanh Ánh nói: "Hẳn là có đến.
"
Trà Trà gật đầu, "Tốt.
"
Văn Hoài ngồi ở đối diện bị cô coi như không khí cực kì khó chịu.
Cô có ý gì?
Khinh thường mình sao?
Còn tức giận nữa chứ?!
Văn Hoài sắp tức chết rồi còn không được phát tiết, anh ta cố gắng tìm cảm giác tồn tại trên bàn ăn, "Bông cải xanh này ăn khá ngon đó.
" Thế nhưng trừ dì Sở thì không ai chú ý tới anh ta cả.
Văn Hoài thấy mình không phải tới ăn chực mà tìm khó chịu cho mình mới đúng.
Trước khi Văn Hoài rời khỏi nhà cô vẫn chưa từ bỏ ý định, anh hỏi: "Trà Trà, em có quên đưa anh cái gì không?"
Trà Trà mỉm cười, ánh mắt thanh thuần: "Không có mà.
"
Cái này còn làm người ta đau đớn hơn cả việc cô bảo là quên rồi ấy.
Văn Hoài đi giày xong, nhíu chặt mi, mặt dày vô liêm sỉ, "Bao giờ kết hôn nhớ mời anh đấy.
"
Trà Trà: Thế thì không kết nữa.
"
Văn Hoài: Tôi thấy cô muốn làm tôi tức chết đấy.
Vu Cố nén cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đừng quấy rối.
"
Văn Hoài cũng chẳng muốn xem hai người này