Buổi tối hôm nay Giang Nhuyễn về nhà, lúc lên lầu bị anh trai đang đứng ở phòng khách gọi lại.
Giang Nhuyễn trong lòng rất vui mừng, vị anh trai này đối với cô ta không thân không cận, cũng không thèm quản giáo, càng không nói chuyện với cô ta, nên cô ta có chút khẩn trương: "Anh hai, anh gọi em có chuyện gì sao?"
Trước mắt là thiếu niên có thân hình cao gầy, mặc áo thun màu trắng, eo hẹp vai rộng chân dài, khung xương ưu việt, ngũ quan tuấn tú, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, ánh mắt bị ánh mặt trời chiếu thành nhợt nhạt lưu ly sắc, anh cong hạ khóe miệng, không mang theo chút tình cảm mà nói: "Tôi không phải anh cô, đừng gọi tôi là anh trai."
Sắc mặt Giang Nguyễn lập tức liền tái nhợt, thân hình như bị đè nặng nghiêm trọng lung lay tới sắp ngã.
Anh một chút cảm xúc đau lòng đều không có, đôi tay đút vào túi, biểu tình lãnh khốc bình đạm, mỗi một từ nói ra đều phi thường lạnh nhạt: "Giang Nhuyễn, tôi cảnh cáo cô, lần sau không được trêu chọc Sở Trà."
Hôm nay anh từ chỗ ba biết được chuyện này, liền cười lạnh.
Chuyện Giang Nhuyễn được nhận nuôi, Giang gia tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả Giang Nhuyễn.
Giang gia bọn họ chưa từng bạc đãi cô ta, Giang Nhuyễn ỷ thế hiếp người, chính là bị sủng đến không biết trời cao đất dày.
Trà Trà là em gái ruột của anh, mà Giang Nhuyễn cái gì cũng không phải.
Giang Nhuyễn hốc mắt chứa đầy nước mắt, đến tiếng anh trai cũng không dám kêu, khóc lóc chạy về phòng.
Người vừa mới nói chuyện vô tình lạnh nhạt đó mới là anh trai của cô ta, còn người ôn nhu nói chuyện với Sở Trà trong trường học đều là giả.
Giang Nhuyễn từ nhỏ đối với anh trai vừa kính vừa sợ, cô ta có chút ghen tị, dựa vào cái gì mà Sở Trà lại dễ dàng lấy được sự yêu thích của anh trai?
Trà Trà cãi nhau với mẹ tên mập cãi.
Cô không thể nghe nổi những lời bàn tán của người đàn bà chanh chua đó nói về mẹ cô, cũng mặc kệ vết thương đau đớn ở chân, đi qua chỗ mấy người, giọng nói đầy tức giận: "Các bác không được nói xấu mẹ cháu!"
Những người khác cũng chính là đi tám chuyện, bị Trà Trà nghe thấy, mặt già liền nóng lên, cảm giác thật ngượng ngùng, lập tức câm miệng.
Mà mẹ tên mập nhiều năm cho thuê nhà, tính tình đanh đá, da mặt lại dày, nói chuyện vô cùng khắc nghiệt, bà ta còn sợ gì một cái đứa con nít ranh?
Mẹ tên mập nói: "Mày quát cái gì, đều là do tao tận mắt nhìn thấy, có trách thì trách mẹ mày không biết tự giữ lấy mình."
"Mẹ mày năm đó tới đây, phòng ở là tao cho thuê đó.
Tao còn thấy lúc mẹ mày mang thai, bụng càng ngày càng lớn mà bên người không có một thằng đàn ông nào chăm sóc.
Một thân một mình, lại còn có nhiều tiền, không phải là làm tiểu tam bị vợ cả bắt được đuổi đánh mới trốn đến đây thuê phòng tránh rủi chứ còn cái gì nữa? Tao nói đều là sự thật, mày tức giận với tao thì có ích gì."
Mẹ tên mập sở dĩ chán ghét Sở Thanh Ánh như thế cũng là có nguyên nhân.
Không chỉ bởi vì Sở Thanh Ánh lớn lên xinh đẹp làm người ghen ghét, mà là năm đó bà ta thấy Sở Thanh Ánh mang thai lại một thân một mình, có nhiều tiền còn dễ lừa, vì thế nên lấy giá cao hơn thị trường gấp vài lần đem căn nhà đối diện bán cho bà.
Ai biết không tới mấy năm, nơi này nước lên thì thuyền lên.
Giá nhà cao lên gấp tám lần làm bà ta hối hận tới mức xanh ruột.
Sau đó mẹ mập mạp nghĩ ra một cách, mua lại căn nhà đó tới tay rồi liền bán đi kiếm lời.
Nhưng hiện thực nào giống với trong mơ, Sở Thanh Ánh một lòng cự tuyệt ý muốn muốn mua lại nhà của mẹ tên mập, từ đây bà ta liền ghi hận trong lòng.
Trà Trà không thèm tiếp tục cãi nhau với bà ta nữa, hiện tại cô bị tức đến muốn phát điên.
Ai cũng không nghĩ đến Trà Trà ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn sẽ đột nhiên tiến lên dứt tóc của mẹ tên mập.
"Ai da, mày điên rồi sao!!? Mau buông tay!"
Mẹ tên mập da đầu bị giật đau, trên mặt biểu tình vặn vẹo, muốn tát một cái lên mặt trà trà, lại bị hàng xóm xung quanh ngăn cản.
"Mẹ tên mập, cô đừng bắt nạt trẻ con."
"Vốn dĩ chính là cô nói chuyện khó nghe."
"Không có việc gì thì bớt ở sau lưng người ta nói xấu."
Mẹ tên mập dù không cam lòng nhưng cũng thu tay lại, tức giận đóng cửa nhà mình lại.
Quần áo trên người Trà Trà lộn xộn, ở khe hở ngón tay còn có mấy sợi tóc của người đàn bà chua ngoa kia, cô ném vào thùng rác, đôi chân khập khiễng trở về nhà.
Sau đó lên giường trùm chăn trộm khóc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn
4.
Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Mẹ không có ở nhà.
Hẳn là còn chưa có tan tầm.
Sở Thanh Ánh còn không biết chuyện xảy ra trong nhà, cửa hàng bán hoa của bà buôn bán kỳ thật không tồi, mấy cô gái trẻ tuổi sống xung quanh đây đều thích mua hoa ở chỗ của bà.
Cửa hàng bán hoa có phẩm vị, bà chủ vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu, khách hàng đến cũng thấy vui.
Hôm nay Sở Thanh Ánh còn chưa kịp ra khỏi cửa hàng, đã bị Giang Thừa Chu cưỡng ép mang lên xe, một đường chạy đến chung cư trước đó bà đã ở.
Sở Thanh Ánh không chịu đi lên, lòng bàn chân nhũn ra sắc mặt trở nên trắng bệch, bộ dáng đáng thương làm người thương tiếc, bị người đàn ông ôm chặt ở trong lòng, thấp giọng nói: "Chúng ta đi chỗ khác được không, xin anh."
Người đàn ông vẫn không thay đổi quyết định của mình: "Đi lên đi."
Mười mấy năm qua, bài trí ở chung cư cơ hồ không có biến quá.
Kể cả tấm chặn cửa sổ, tất cả đều vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc trước ông cho người chặn kín cửa sổ cùng ban công, không phải là sợ bà chạy trốn, mà là sợ bà nghĩ quẩn đi tìm chết.
Giang Thừa Chu nhéo cằm bà, đầu tiên là hôn môi: "Năm đó tôi đã thật sự cho rằng em đã chết."
Ngàn vạn ý niệm đều đã thành tro, chỉ còn lại máu và nước mắt.
Nếu không phải con trai còn nhỏ, Giang Thừa Chu chỉ sợ cũng ra đi.
Ông cũng không thể tưởng tượng được Sở Thanh Ánh mềm yếu mà lá gan có thể lớn như vậy, dám giả chết lừa ông.
Giang Thừa Chu vừa nói vừa cởi bỏ thắt lưng, đem bà ném đến trên giường lớn, nâng chân bà lên, ách giọng nói: "Có nhớ nơi này hay không?"
Sở Thanh Ánh trong mắt đầy sương mù: "Trà Trà rất nhanh sẽ tan học, tôi phải mau về làm cơm chiều cho con bé."
Giang Thừa Chu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không vội, vừa đủ thời gian."
Sau khi xong việc, Sở Thanh Ánh gian nan từ trên giường đứng dậy, Giang Thừa Chu đi theo bà cùng nhau về tới ngõ hẻm.
Hai người bọn họ còn không có biết con gái đang bị ủy khuất.
Sở Thanh Ánh gõ cửa phòng con gái, tuy đã uống rất nhiều nước nhưng giọng nói bà vẫn bị khàn: "Trà Trà, buổi tối con muốn ăn cái gì?"
Sở Thanh Ánh nhẹ giọng mở cửa phòng ra, thấy con gái nằm trên giường ngủ rồi, nửa khuôn mặt phiếm hồng, lông mi cong cong ngoan ngoãn dừng xuống ở mí mắt, ngủ ngon lành.
Bà đắp chăn đàng hoàng cho con gái nhỏ rồi đóng cửa phòng sau đó xuống lầu.
Sau khi Trà Trà tỉnh lại, Sở Thanh Ánh vừa vặn làm xong cơm chiều.
3 đĩa thức ăn, 1 bát canh đều là món Trà Trà thích ăn.
Trà Trà đầu tóc rối bời, trên mặt biểu tình nhìn cũng có chút ngốc, ngây thơ mờ mịt như tiểu khả ái.
Giang Thừa Chu xoa xoa tóc cô hỏi: "Tỉnh ngủ chưa?"
Trà Trà gật đầu: "Rồi ạ."
Giang Thừa Chu lại hỏi: "Có đói bụng không?"
Cũng trách ông mặt sau có chút mất khống chế, trở về hơi muộn, nếu là bởi vì việc này mà để con gái bị đói thì thật không tốt.
Trà Trà nghĩ nghĩ: "Không đói ạ."
Giang Thừa Chu chú ý tới tư thế đi đường của cô không đúng: "Chân làm sao vậy?"
Trà Trà không muốn cho bọn họ biết, muốn dịch chân nhưng đã chậm, Giang Thừa Chu trực