Edit: Laurent
Beta: HuynM
-
Kỳ nghỉ Tết/ Vu Cố tức giận.
Tháng đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Trà Trà ở công ty rất được yêu mến, không chỉ bởi vì tính cách cô tốt, mà còn bởi vì ngoại hình cực xinh đẹp của cô.
Làn da trắng, đôi mắt to, dáng người đẹp, nụ cười thanh thuần ngọt ngào.
Vị trí Trà Trà gần máy lọc nước.
Trong công ty nam nhiều nữ ít, cho nên các đồng nghiệp trong tổ khác đều lấy lý do đi uống nước để đi đến chỗ cô, không có việc gì cũng chạy đến ngắm mỹ nữ.
Sau đó, khi biết Trà Trà vừa kết hôn cách đây không lâu, trái tim toàn bộ thiếu nam độc thân đều tan vỡ.
Thế nhưng trong đó có một người đặc biệt không bình thường, tên là Viên Thành.
Biết rõ Trà Trà đã kết hôn, vẫn không từ bỏ, càng nản lại càng can đảm hơn.
Lúc đầu Trà Trà không biết Viên Thành thích cô.
Cô cũng không biết Viên Thành lấy wechat của cô từ đâu, sau khi có wechat, hắn ta viết một văn bản dài, thổ lộ tâm tình.
Trà Trà nhìn vào đoạn văn đó, nổi da gà.
Cô thực sự cảm thấy sợ hãi, bởi vì khi cô kết hôn, cô đã gửi kẹo mừng cho tất cả đồng nghiệp trong văn phòng, có đôi khi cô còn không ngần ngại thể hiện tình cảm trước mặt các đồng nghiệp của mình.
Người bình thường hẳn là sẽ không theo đuổi với người phụ nữ đã có chồng, nhưng Viên Thành giống như nghe không hiểu lời người khác, liên tục nói thích cô.
Hơn nữa còn dõng dạc nói:
"Tôi chắc chắn yêu em nhiều hơn người chồng kia của em." ”
"Nhà tôi vừa được bồi thường hai mẫu đất, tài sản hơn trăm triệu, tôi có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu em ở cùng tôi, tôi khẳng định không nỡ để em ra ngoài làm việc vất vả."
Trà Trà chán ghét muốn nôn, cũng không trả lời hắn, thuận tiện đem wechat của hắn kéo đen xóa đi.
Tuy nhiên, Viên Thành giống như có vấn đề, mỗi cuối tuần đều tặng hoa cho cô, mỗi ngày đều gọi cho cô điểm tâm cùng với trà chiều, mỗi lần đi qua vị trí làm việc của cô, ánh mắt nhìn cô đều đặc biệt ghê tởm.
Mới qua ba ngày, Trà Trà đã có chút chịu không nổi.
Những người khác trong văn phòng cũng không phải không nhìn thấy, nhưng đây là vấn đề cá nhân, họ không tiện mở miệng để khuyên.
Trà Trà rối rắm giữa từ chức hoặc ở lại, đồng nghiệp công ty ngoại trừ Viên Thành ra, mọi người đều rất tốt, bầu không khí làm việc cũng không tệ, có triển vọng khá tốt.
Nhưng Viên Thành thật sự quá phiền.
Vu Cố sáu giờ lái xe đến đón cô tan tầm, cô vẫn rầu rĩ không vui, lên xe chỉ nhìn cửa sổ ngẩn người.
Trà Trà vui vẻ cùng buồn bực gần như đều viết trên khuôn mặt, Vu Cố bất động thanh sắc nhìn cô hai lần, giọng điệu ôn hòa, cậu hỏi:
"Làm sao vậy? Em không vui khi đi làm sao? ”
Trà Trà muốn nói lại thôi, muốn nói cho cậu biết mình bị một đồng nghiệp nam b/iến thái quấy rầy, nhưng cũng biết Vu Cố trong khoảng thời gian này đặc biệt bận rộn và mệt mỏi, không muốn thêm phiền phức cho cậu nữa.
Lần đầu tiên cô nói dối, biểu tình có chút mất tự nhiên:
"Không có gì lớn, cãi nhau với một đồng nghiệp." ”
Vu Cố cũng không hỏi cô vì sao cãi nhau, cậu hỏi:
"Chịu ủy khuất? ”
"Không có."
"Nếu cảm thấy bản thân chịu ấm ức, từ chức cũng không phải là không thể."
Trà Trà mím môi:
"Em rất thích công ty hiện tại, chỉ cãi nhau một chút thôi, có lẽ sau này sẽ tốt rồi.”
Vu Cố không yên tâm, "Thật sự chỉ là đơn giản cãi nhau? ”
Trà Trà đối diện ánh mắt của cậu, ánh mắt không được tự nhiên lắm, cô gật gật đầu:
"Vâng, đã tốt rồi.
”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Vu Cố mới không tiếp tục truy vấn.
Buổi tối hai người đi siêu thị mua chút đồ ăn, Vu Cố ở trong phòng bếp nấu cơm, Trà Trà cũng không có nhàn rỗi, cố gắng ở một bên muốn giúp cậu.
"Vậy em rửa rau?" Vu Cố hỏi.
Trà Trà lắc đầu, hơi ghét bỏ:
"Rửa rau quá đơn giản, nếu không để em cắt rau?" ”
Vu Cố cũng không dám để cho cô đụng vào dao, sợ cô bị thương đến tay, "Cắt rau không vui.
”
"Em cũng không phải tới chơi, em muốn làm trợ thủ giúp anh."
"Ý tốt của em anh đã cảm nhận được rồi, cũng không tốn nhiều thời gian, nửa tiếng nữa là xong rồi, em ra phòng khách xem TV một lát."
"Được rồi."
Vu Cố làm ba món ăn, hương vị đều là thanh đạm, ăn với cơm đặc biệt ngon miệng.
Sau khi ăn cơm xong, bát đũa để lại đều được Vu Cố bỏ vào trong máy rửa chén.
Buổi tối hai người tựa vào sofa, trên TV chiếu phim mới nhất lên mạng, âm lượng không cao.
Vu Cố không chú ý đến TV, cậu lười biếng ôm bả vai cô, "Ngày mốt có rảnh không? ”
Trà Trà nhìn quá chuyên chú, không nghe thấy cậu nói gì.
Vu Cố dùng điều khiển từ xa ấn tạm dừng, Trà Trà nghiêng mặt nhìn cậu, "Làm gì vậy? ”
Vu Cố nhéo nhéo hai má mềm mại của cô, "Ngày mốt, thứ bảy, có rảnh không? ”
Trà Trà suy nghĩ một chút, "Ban ngày có, buổi tối hình như không có.
”
Có một bữa liên hoan vào buổi tối trong công ty.
Đây là buổi liên hoan đầu tiên của cô kể từ khi cô bắt đầu gia nhập công ty.
Cô nói xong lại hỏi:
"Có chuyện gì vậy?" ”
Vu Cố biểu tình thoáng tiếc nuối, "Vậy thì quên đi, tối mai trong học viện có hoạt động xuyên tết, có thể mang theo người nhà.
”
Trà Trà cúi mặt nhỏ nhắn nói:
"Quả thật có chút đáng tiếc.
”
Ngày hôm sau khi Trà Trà đi làm, xin cấp trên thay đổi vị trí công việc, thà ngồi vào góc, cũng không muốn ngồi bên cạnh máy lọc nước.
Đồng nghiệp coi như chiếu cố cô, cố gắng để cô ngồi ở trong cùng, cam đoan cô không bị Viên Thành quấy rối trong giờ làm việc.
Viên Thành không thấy được người, liền không ngừng dùng số công việc QQ gửi tin nhắn cho cô.
Chuyện hạ lưu thô t/ục.
Một trò đùa thô lỗ.
Còn thêm một số từ ngữ mạng rồi tự coi mình là thú vị.
Thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tấm hình biểu cảm mang theo màu sắc khiến tâm lý cô khó chịu.
Bàn tay Trà Trà đặt trên chuột khẽ run rẩy, cùng với đó là sự ẩn nhẫn.
Làm thế nào có thể có một người đàn ông đê tiện như vậy!
Chị Triệu ngồi đối diện cô đã từng nói với cô, Viên Thành cực thích những cô gái xinh đẹp đã kết hôn, cảm thấy cô gái như vậy tương đối có hương vị.
Hắn có trình độ học vấn cao năng lực tốt, công ty mặc kệ tác phong sinh hoạt, cũng không phạm pháp, trong nhà lại có chút tiền nhỏ, liền có chút ngang ngược kiêu căng.
Bạn gái cuối cùng của Viên Thành, chính là đã kết hôn lại vì hắn mà ly hôn, mang thai đứa nhỏ, hắn trở mặt không nhận người, một hào tiền cũng không cho, liền để cho người phụ nữ kia phá bỏ đứa nhỏ.
Trà Trà nghe xong thật sự muốn nôn, dơ bẩn đến buồn nôn, cô uống nửa ly nước, miễn cưỡng đè xu/ống cảm giác buồn nôn tuôn ra.
Chị Triệu nói:
"Em cũng đừng để ý đến hắn." ”
Trà Trà nhịn lại nhịn, "Được.
”
Dù sao cũng là đồng nghiệp dưới cùng một mái hiên, náo loạn quá khó coi hình như cũng không tốt lắm.
Thế nhưng, Viên Thành người này quá thích đạp lên mặt mũi người khác, ở trên người Trà Trà bị thất bại, thẹn quá hóa giận, dựa vào thông tin liên lạc gửi cho cô lời nói quả thực không chịu nổi.
"Cô giả bộ cao lãnh gì?"
"Có phải chê tiền không đủ nhiều hay không?"
"Một ngày nào đó làm cô quỳ trở về cầu xin tôi."
Trà Trà không thể nhịn được nữa, chụp ảnh màn hình lưu lại, sau đó không chút do dự gửi đến hộp thư của lãnh đạo, dùng tên thật khiếu nại Viên Thành quấy rối nơi làm việc.
Ngay sau đó, kết quả xử lý đã được đưa ra.
Viên Thành trực tiếp bị công ty sa thải.
Trà Trà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác không khí trong văn phòng đều đặc biệt trong lành.
*
Bữa tối là thứ bảy, tổ trưởng đặt trước một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc.
Trà Trà và Vu Cố hẹn xong, chờ cô ăn cơm xong, liền đi học tìm cậu cùng nhau trải qua thời điểm 0 giờ.
Nếu đã tới quán ăn Hàn Quốc, không thể thiếu mấy chai rượu trắng.
Vu Cố đã dặn dò cô không được uống rượu, Trà Trà lúc ấy thành thật đáp ứng.
Nhưng đồng nghiệp đổ một ít rượu sake có mùi đào vào cốc của cô, cô cũng không biết xấu hổ từ chối.
Trong phòng đều là một đồng nghiệp có quan hệ tốt, bầu không khí sống động tự nhiên.
Tổ trưởng đứng lên, nâng ly rượu lên, "Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, cũng chúc các cô cậu trong năm mới phát tài kiếm được nhiều tiền, sức khỏe tốt, vạn sự như ý.
”
Chị Trương cười nói: "Lão đại, trong nhóm còn chưa phát bao lì xì cũng không thể nói không được.
”
"Yên tâm, tuyệt đối không thiếu các cô các cậu."
Bọn họ đứng dậy, ly rượu va chạm với nhau.
Sau đó ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
Trà Trà bình thường căn bản không uống rượu, dù uống cũng chỉ uống qua bia, rượu mạnh như vậy cô thật sự còn chưa từng chạm qua, vào miệng liền cảm thấy nóng rát, cảm giác cổ họng bị thiêu đốt.
Trà Trà nhấp hai ngụm, mặt liền đỏ.
Cô ngồi xuống một lần nữa, màn hình điện thoại di động lấp lánh ánh sáng, Vu Cố cứ cách nửa giờ lại gửi cho cô một tin nhắn.
Ghi chú Trà Trà đặt cho cậu vốn là [Mình bé nhỏ], có một lần để cho Vu Cố nhìn thấy ghi chú, bị cậu thuận tay đổi thành [Ông xã].
Ông xã: [Thế nào rồi?] 】
Trà Trà đầu hơi choáng váng, cô đánh máy rất chậm: [Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, mọi người đều rất vui vẻ.] 】
Ông xã: [Đừng uống rượu.] 】
Trà Trà đầu váng mắt hoa, rượu xâm nhập, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, suy nghĩ một chút, cô trả lời: [Không uống.
】
Ông xã: [Tan thì nhắn với anh một tiếng, anh sẽ đến đón em.
】
[Được.] 】
Trên bàn ăn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, như vậy không chỉ bất lịch sự mà còn phá hủy bầu không khí.
Tùy tiện ăn chút gì đó, mọi người đều cảm thấy bụng no rồi.
Ngày thường công việc bận rộn, áp lực lớn tâm tình khẩn trương, thật vất vả mới có cơ hội thả lỏng, tất cả mọi người dỡ bỏ gánh nặng trên người, uống rượu một lần.
Trà Trà lúc đầu uống không quen rượu trắng Hàn Quốc, không bao lâu thật giống như cũng tìm được niềm vui, bất tri bất giác nhấp vài ngụm nhỏ vào bụng, trong lòng cô không có ước lượng cụ thể, ngay cả bản thân uống bao nhiêu cũng không nhớ rõ.
Đợi đến khi bữa ăn sắp tan, cảm giác ý thức cả người mình cũng không quá thanh tỉnh.
Thế giới trước mắt lung lay, mờ mịt không rõ.
Hai má cô đỏ bừng, đi lại cần phải người khác đỡ mới có thể đứng vững.
Vu Cố sau đó còn gửi cho cô không ít tin nhắn, nhưng Trà Trà không nghe thấy tiếng chuông, cũng không chú ý tới màn hình điện thoại di động của mình sáng lên lại tắt, cô quên sạch sẽ ước định cùng Vu Cố vượt qua 0 giờ.
[Thế nào rồi? 】
[Thế nào rồi? 】
[Có phải là uống rượu không? 】
[Uống bao nhiêu? 】
[Còn ổn không? Trả lời anh một chút.
】
Vu Cố thật lâu không nhận được hồi âm, ở phòng yến hội ở trường rốt cuộc không ngồi yên được nữa, rời khỏi hiện trường sớm, trên đường lái xe một cuộc điện thoại liên tiếp gọi tới điện thoại di động của Trà Trà.
Không biết lúc cậu gọi đến lần thứ bao nhiêu, Trà Trà mới rốt cục nhận điện thoại của hắn.
Giọng nói của cô mềm mại không bình thường, nghe liền ngọt ngào ngấy, không giống như giọng điệu bình thường của cô, có chút kiều mị, còn có chút ngây thơ, cô nói:
"Này.
”
Dường như không có gì bất thường.
Vu Cố ổn định tâm thần, tâm tình dần dần bình phục, cậu ôn tồn hỏi:
"Buổi liên hoan đã kết thúc chưa?" ”
Lời nói còn chưa dứt, cậu chợt nghe thấy thanh âm ồn ào bên kia, đủ loại thanh âm, còn rất nhiều.
Trà Trà vịn vào vách tường, lắc lư cơ thể đi đến trước cửa hàng, gió lạnh thổi tới trước mặt lạnh lẽo thấu xương, cô hình như tỉnh táo một chút, nhưng đầu óc vẫn nặng nề, cô nói:
"Chưa có, nhưng nhanh thôi." ”
Vu Cố hỏi:
"Bây giờ em đang ở đâu?" ”
Trà Trà nhìn xung quanh, cô rõ ràng không nhận ra con đường, cô nói:
"Em đang ở bên đường."
Nói xong cô liền hát lên.
Vu Cố mi tâm nhảy dựng lên, biểu tình trên mặt đặc biệt lạnh, không có chút cảm xúc dư thừa, cậu nắm chặt hai tay, gân xanh từng sợi từng sợi hiện lên dưới lớp da bên ngoài, vẻ mặt của cậu quả thực không thể coi là tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào con đường phía trước, sau đó lạnh lùng thanh âm, hỏi:
"Ngoan, nói cho anh biết đường nào.
”
Trà Trà nhìn biển chỉ dẫn ven đường, phông chữ màu lam phía trên mơ hồ không rõ, cô dụi dụi mắt vẫn không thấy rõ là chữ gì, cô có chút sốt ruột, "Ai nha, nhìn không thấy.
”
Vu Cố đã có thể khẳng định, Trà Trà uống say.
Cậu vừa sốt ruột vừa tức giận, mơ hồ tức giận từ trong lồng ngực chậm rãi dâng lên, đốt cả người cậu đều rất nóng nảy.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc cậu nổi giận với Trà Trà, trước tiên phải tìm được địa chỉ.
Vu Cố dỗ dành cô như dỗ dành đứa nhỏ, "Trà Trà, em lại nhìn kỹ một chút.
”
Trà Trà cố gắng mở mắt ra để nhìn thấy phông chữ rõ ràng, nhưng luôn luôn mờ, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Vu Cố im lặng, nói:
"Bên cạnh ngươi còn ai khác không?" ”
Trà Trà thành thật gật đầu: "Có.
”
Đồng nghiệp