Edit: Laurent
Beta: HuynM
-
Chương 87: Tân hôn ngoại truyện (3)
[“Anh sẽ không để em bị người khác làm ủy khuất, cho dù là một đứa trẻ cũng không thể.” - Vu Cố] - Đây là lời editor thêm vào nha
Trà Trà lần này uống say bị Vu Cố hung hăng thu thập một trận, sau khi tỉnh rượu, nhớ lại lời nói ngốc nghếch tối hôm qua, mặt đỏ tai hồng.
Mặc dù cô đã uống say, nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng bản thân vô cớ gây rối ngày hôm qua.
Còn có vẻ mặt Vu Cố nghiêm mặt tức giận, đều hiển hiện rõ ràng trong đầu cô.
Sáng sớm Vu Cố còn chuẩn bị cho cô canh giải rượu, trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhìn không ra còn có tức giận hay không, cậu hỏi:
"Đầu có đau không?”
Trà Trà ngồi trên giường, tóc rối tung, vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt còn đỏ bừng, hai tay cô nắm chặt ga trải giường.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ đã được Vu Cố cho uống nước ấm, thật ra hiện tại đã không còn đau nữa, cô nuốt cổ họng, giọng nói nho nhỏ, làm nũng với cậu, "Có chút đau."
Vu Cố nói:
"Thức dậy đánh răng, rồi ăn sáng."
Ngữ khí cùng bình thường không có gì thay đổi, nghe không ra còn có tức giận hay không.
Trà Trà ngoan ngoãn đáp một tiếng được, xuống giường đi dép lê, chậm chạp đi vào phòng tắm, nhịn không được quan sát biểu tình trên mặt cậu.
Có vẻ như không có gì bất thường.
Sau khi đánh răng và rửa mặt, cô mặc váy ngủ đi đến phòng ăn, làm bộ làm tịch ngửi ngửi mùi trên người:
"Có vẻ như vẫn còn mùi rượu."
Vu Cố nhấc mí mắt lên nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Ngồi xuống.”
Trà Trà than hai tiếng, ngồi đối diện cậu, người đàn ông múc một chén cháo cho cô, đẩy tới trước mặt cô:
"Lót dạ trước."
Trà Trà từ khi tỉnh ngủ vẫn luôn vẫy đuôi lấy lòng, không yên lòng cầm thìa, miễn cưỡng nhấp hai miếng cháo, tâm tình thấp thỏm.
Vu Cố nhìn về phía cô, nói:
"Tối hôm qua anh định giúp em tắm rửa, em không chịu.
”
Cho nên sáng nay trên người vẫn còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Trà Trà không tự nhiên ho hai tiếng, cô thì thầm giải thích cho mình:
"Tối qua em uống quá nhiều.
”
Vu Cố thản nhiên nói:
"Anh biết.
”
Trà Trà uống xong một chén cháo, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cậu, lại nói:
"Em cho rằng nồng độ cồn không cao, hơn nữa không nhịn được, liền uống thêm vài chén.
”
Vu Cố lãnh đạm đáp một tiếng, coi như không có việc gì thu dọn bát đũa.
Trà Trà không chắc trong lòng cậu có còn tức giận hay không, cô lúc này đặc biệt biết hối lỗi, bước từng bước nhỏ đi tới trước mặt cậu, thanh âm yếu ớt, "Em không phải cố ý, anh đừng tức giận nữa.
”
Vu Cố trên tay dừng lại, "Không có.
”
Trà Trà đi theo bên cạnh cậu, "Nhưng bây giờ mặt anh vẫn đang không tốt.
”
Vu Cố bỏ bát đũa vào trong máy rửa chén, xoay người lại nhìn cô, "Anh có gì tức giận chứ? ”
"Em không nên nuốt lời."
Vu Cố trầm mặc nhìn cô, thật ra điều cậu để ý nhất cũng không phải tối hôm qua Trà Trà uống rượu.
Cậu tức giận khi nghe những điều cô nói.
Trà Trà hình như cũng hiểu rõ rốt cuộc cậu đang tức giận cái gì, cọ tới cọ lui đi lên trước, thật cẩn thận ôm lấy ngón tay cậu, "Tối hôm qua em uống say nha, anh không nên cùng người say so đo, em sai rồi.
”
Trà Trà kiên nhẫn dỗ dành cậu, "Em thật sự biết sai rồi, lần sau không như vậy.
”
Vu Cố thở dài một tiếng, nắm lấy tay cô, trái tim lập tức mềm nhũn, "Ừm, nhớ kỹ những gì em nói hôm nay.
”
"Được."
Sau khi chuyện say rượu kết thúc, ngay lập tức là năm mới.
Trà Trà năm nay tháng Chạp sẽ đi chúc Tết bà ngoại cùng người thân Vu Cố ở bên kia.
Bà ngoại của cậu sinh ra ở phía nam và lớn lên ở phía nam.
Họ hàng trên cơ bản cũng đều sinh sống ở bên kia, tất cả đều nói giọng nhẹ nhàng khẩu ngữ miền Nam mà Trà Trà lại nghe không hiểu.
Mùng 3 Tết.
Trà Trà và Vu Cố từ Bắc thành bay về phía nam, Trà Trà vốn tưởng rằng thời tiết phương Nam sẽ ấm hơn Bắc thành một chút, kết quả sau khi máy bay hạ cánh, cô lại cảm giác được một trận ẩm ướt lạnh lẽo thấu xương.
Vu Cố bảo cô quấn chặt áo lông trên người, lại giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, che kín nửa khuôn mặt dưới của cô, không ngọn gió lạnh nào có cơ hội từ lọt vào, cậu nói:
"Bên này không có hệ thống sưởi, sẽ có chút lạnh.
”
Trà Trà bị gió tuyết thổi thẳng đến run rẩy, nhịn không được chui vào trong ngực cậu, ôm eo cậu, hàm răng trên dưới va chạm, cô nói chuyện còn bốc lên hơi trắng:
"Thật sự rất lạnh.
”
Nhưng may mắn thay, xe chở khách sân bay đã đến sớm.
Trà Trà nhanh chóng chạy vào trong xe, mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên Trà Trà cùng Vu Cố trở về nhà bà ngoại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khẩn trương.
Lúc trước cô chỉ vội vàng giao tiếp với họ hàng và bà ngoại của cậu trong hôn lễ, thật sự là không quen thuộc, cũng không biết cô chuẩn bị lễ vật, bọn họ có thích hay không.
Vu Cố dọc theo đường đi đều an ủi cô, "Bà ngoại anh còn có mợ bên này mọi người đều rất tốt, trên cơ bản đều là giáo viên.
”
Trà Trà thường xuyên uống nước để giảm căng thẳng.
Hơn bảy giờ tối, hai người cuối cùng đã đến cửa nhà bà ngoại của cậu.
Một tòa đình viện kiểu Trung Quốc, cửa lớn nhìn vào cổ kính, diện tích đình viện tựa hồ không nhỏ, giống như nhà giàu thời cổ đại.
Vu Cố gõ cửa, rất nhanh, liền có người khoác áo khoác xuyên qua tuyết, đến mở cửa cho bọn họ.
Cậu út Vu Cố nhìn thấy cậu, ánh mắt kinh hỉ, đuôi lông mày nhảy lên vài phần ý cười dễ thấy, "Mẹ con nói tối nay con đến, cậu còn không tin! Không nghĩ tới thật đúng là tới rồi.
”
Ánh mắt ông chuyển đến trên người Trà Trà, ý cười sâu sắc vài phần, gọi hai người nhanh chóng vào phòng, "Trời rét đậm, các con mau tiến vào, đừng đứng ngây ngốc ở bên ngoài.
”
Vu Cố xách vali, Trà Trà nhắm mắt đi theo phía sau ông, đi theo gọi một tiếng cữu cữu.
Ông mặt đầy hồng quang, tựa hồ rất cao hứng.
Xuyên qua cổng chính, liền đến sảnh chính.
Đình viện kết hợp hài hòa giữa kiến trúc phương Tây và Trung Quốc, được xây dựng tuyệt đẹp cùng với ánh đèn rực rỡ.
Một đại gia đình đã tụ tập trong phòng khách, trẻ em ngồi trên sàn chơi trò chơi, người lớn ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Vu Cố ngay cả vali còn chưa kịp để, liền nắm tay Trà Trà, lần lượt chào hỏi trưởng bối trong nhà.
Trà Trà hôm nay mặc một chiếc áo lông màu trắng, đội mũ lông, ăn mặc vô cùng nhu thuận đáng yêu, miệng cô ngọt ngào, nhu thuận chào hỏi mọi người.
Cháu dâu mới lần đầu tiên chúc tết, trưởng bối đều phải lì xì.
Bà ngoại của Vu Cố cũng hào phóng, trong bao lì xì có một xấp thật dày, sờ vào cũng có không ít tiền.
Mấy cậu mợ của cậu, phân lượng tiền lì xì cũng không nhỏ, tuy rằng đều là giáo viên dạy học, nhưng ở địa phương cũng đều có chút danh tiếng, vả lại nhà bọn họ cũng giàu có, thật không thiếu tiền.
Trà Trà thu một túi tiền lì xì, mặt đỏ lại hồng, cảm giác còn hơi ngượng ngùng.
Vu Cố nắm chặt tay cô, chưa bao giờ buông ra, cậu nói:
"Bà ngoại, cháu lên lầu cất hành lý trước rồi xuống nói chuyện với mọi người.
”
"Các con mau đi đi."
Vu Cố sống ở Giang Nam không nhiều, nhưng gia đình này vẫn chuẩn bị phòng cho cậu.
Trong phòng điều hòa bật rất đầy đủ, ngược lại sẽ không lạnh nữa.
Trà Trà cởi khăn quàng cổ xuống, lại cởi áo khoác, mặc áo len cổ cao màu lam nhạt, sau khi cất hành lý xong đi theo Vu Cố xuống lầu.
Các mợ Vu Cố quen thuộc nắm lấy tay cô, "Trên máy bay có phải không ăn gì không? Chắc là đói rồi.
”
Trà Trà có chút chống đỡ không nổi loại nhiệt tình này, thẹn thùng gật gật đầu:
"Có một chút.
”
Mợ út cười sảng khoái, "Biết trước con và Tiểu Cố sẽ đến, chúng ta chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đêm nay con ăn nhiều hơn một chút.
”
Gia cầm được nuôi trong nhà.
Ngoài ra còn có cua trong ao quê.
Đều rất dinh dưỡng và lành mạnh.
Trên bàn ăn, người thân đều rất quan tâm Trà Trà, không ngừng giới thiệu đồ ăn cho cô ăn.
Sau khi cơm tối kết thúc, Vu Cố vốn định kéo cô ra ngoài tản bộ thuận tiện tiêu thực, nhưng mà rất không trùng hợp, ban đêm tuyết rơi dày.
Gió và tuyết xen kẽ, không thể đi ra ngoài.
Lại trùng với năm mới, mợ út liền đề nghị cùng nhau chơi mạt chược.
Bắc thành và phía Nam chơi mạt chược không giống nhau, Trà Trà không