Edit: Huyendrm
Beta: HuynM
-
Mùa đông khắc nghiệt, gió tuyết lạnh lẽo rào rạt thổi tới.
Mặt đất phủ một lớp băng dày trắng xóa.
Bánh xe ngựa chậm rãi lướt qua, để lại hai vết bánh xe thật dài.
Trà Trà mặc một chiếc váy nửa mới nửa cũ, đôi tay co quắp đặt ở đầu gối, biểu cảm hấp tấp bất an, hàm răng cắn chặt cánh môi hồng phấn ướt át.
Bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo như được tỉ mỉ khắc ra, môi hồng răng trắng, thanh thuần mỹ diễm hài hòa với khuôn mặt.
Mái tóc quăn đen nhánh của cô buông xõa, lười biếng rơi trên cổ, chiếc áo nịt ngực và váy dài xẻ thấp làm lộ rõ xương quai xanh trắng nõn, bộ ng/ực tuyết trắng hơi phập phồng, phác họa ra dáng người mảnh khảnh tinh tế, vừa nhìn đã khiến người ta khó dời mắt.
Ở thế giới mà phần lớn bị huyết tộc khống chế thì rất có lợi.
Bản thân thiếu nữ là nhân loại, ngày thường như đi trên lớp băng mỏng.
Gia tộc nhận nuôi cô đang dần suy yếu, nghèo túng đến mức mua cho cô một chiếc váy mới cũng không nổi.
Hoàng tử kén ăn đang lựa chọn đồ ăn.
Gia tộc không chút do dự đem cô hiến tế để đổi lấy tiền tài và thế lực.
Trên thực tế, cô cũng rất biết tranh đua, thông qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc máu, qua chế độ tuyển chọn nghiêm khắc.
Hai chân Trà Trà đã ngồi đến tê rần, eo chân đều đau, những người hộ tống cô đi đều là ma cà rồng, tất cả đều là người hầu của vị hoàng tử kia.
Từ nhỏ cô đã rất sợ ma cà rồng, dọc theo đường đi cũng không dám cùng bọn họ nói chuyện, nếu không phải vì thật sự không nín được, cô cũng không mở miệng ra hỏi tin tức.
Trà Trà cẩn thận nhấc mành xe lên, một đôi mắt ngập nước đầy sợ hãi nhìn ra băng tuyết bên ngoài, cô thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?”
Bọn người hầu từ nhỏ đã cung phụng hầu hạ những gia tộc xuất thân cao quý thuần huyết.
Trong xương cốt đã có thành kiến và khinh thường đối với những người bình thường, nhân loại trong mắt bọn họ chỉ có tác dụng như một loại đồ ăn, không có tôn nghiêm, không giá trị, là sinh vật ti tiện, cấp thấp nhất.
Cho nên, mặc dù là người hầu nhưng cũng rất khinh thường cô gái có bộ dáng tốt trong xe ngựa này.
Cô ta sẽ giống như những người trước đó, nhanh chóng trở thành một khối thi thể.
“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi.”
Ngữ khí nói chuyện của người hầu với cô rất hung dữ, Trà Trà đóng lại màn xe, nắm chặt tay, trong lòng càng thấp thỏm bất an.
Từ nhỏ Trà Trà đã nghe rất nhiều chuyện xưa về những người bị ma cà rồng hút khô máu, khi cô là học sinh cấp ba từng chính mắt nhìn thấy một con ma cà rồng mất khống chế giết ch/ết nữ sinh.
Lúc ấy WC nữ toàn là máu.
Cô gái kia nhìn mà sợ.
Một màn này đã để lại trong lòng Trà Trà bóng ma rất lớn cho nên cô rất sợ loại sinh vật ma cà rồng này.
Nhưng mà hiện tại thế giới này.
Bọn họ mới là người thống trị, cô không có bất kì cơ hội phản kháng nào.
Trừ những nhà nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì cũng không có ai bằng lòng đem con gái của mình cho ma cà rồng, trở thành bao máu di động.
Nhưng khi còn nhỏ Trà Trà lạc mất cha mẹ ruột, được cha mẹ hiện tại nhặt được nuôi lớn.
Khi bị đưa lên xe ngựa Trà Trà đã biết trước vận mệnh của chính mình, cô sẽ giống những người trước kia không mấy ngày nữa sẽ chết.
Trà Trà không có ước nguyện gì đặc biệt, chỉ mong trước khi chết có thể được ăn một bữa thật no.
Đã thật lâu rồi cô chưa được ăn đồ ăn chín.
Mỗi ngày chỉ có thể gặm bánh mì, cứng đến mức cắn không đứt.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại ở giữa gió tuyết.
Trước mắt là một lâu đài cổ xưa.
Cửa lớn cổ xưa, quản gia đã già.
Trà Trà bị đuổi xuống xe ngựa, nghênh diện với gió lạnh cắt da cắt thịt khiến cô run không ngừng trên nền tuyết.
Ánh mắt quản gia sắc bén nhìn cô đánh giá vài lần, sau đó mặt không cảm xúc nói: “Sở tiểu thư, xin theo ta vào trong.”
Hiện tại là ban ngày, là thời gian ngủ đông của ma cà rồng.
Lâu đài đen kịt, cửa kính và bức màn đều bị kéo xuống ngăn cách với ánh sáng ngoài cửa,
Tuy bây giờ ma cà rồng đã không sợ ánh sáng mặt trời nhưng do thiên tính, bọn họ vẫn giữ thói quen sinh hoạt trong bóng đêm.
Quản gia bật đèn, trà Trà mới thấy rõ đại sảnh trước mắt nguy nga tráng lệ biết bao.
Chỉ mình ngọn nến trên bàn cơm đã đủ cho người nhà nàng ăn một năm.
Trên bàn dài bày đầy những món ăn mới mẻ.
Có gà nướng mới ra lò, bánh kem thơm ngọt mềm xốp, bò bít tết tinh xảo và còn có rượu vang đỏ thơm mê người, Trà Trà nhìn một bàn món ngon rượu ngon, nhịn không được nuốt nước bọt.
Quản gia nói: “Sở tiểu thư, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Trà Trà câu nệ ngồi xuống, quản gia nhìn váy cũ trên người nàng, giọng điệu xử theo phép công nói với cô: “Đại nhân không thích keo kiệt đối với vật phẩm, cho nên lát nữa ngươi lên lầu với hầu gái thay một bộ váy khác đi.”
Trà Trà cúi mặt, khuôn mặt đỏ bừng nóng bỏng, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không có chiếc váy nào khác.”
Không nghĩ tới cô sẽ bần cùng như thế.
Ông nói: “Trong phòng có chuẩn bị váy áo.”
Trà Trà ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Vốn cô đã đói đến mức bụng kêu vang, nghe mùi thơm của thức ăn càng cảm thấy đói bụng hơn.
Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn quản gia hỏi: “Hiện tại tôi có thể ăn chút gì đó sao?”
Quản gia nói: “Đại nhân còn chưa rời giường.”
Cô mất mát vâng hai tiếng, thì ra không phải chuẩn bị cho cô, cô lại bắt đầu tò mò, huyết tộc cũng thích ăn loại đồ ăn này sao?
Cô hỏi: “Vậy khi nào ngài ấy tỉnh.”
Quản gia không cảm xúc nói: “Đây không phải điều ngươi nên hỏi.”
Lại là những lời này.
Trà Trà đã rõ ràng, mình chỉ là một vật phẩm không quan trọng, là một công cụ.
Nhưng thật sự cô rất đói, cô nuốt nước miếng, yên lặng cầu nguyện hy vọng vị đại nhân kia tỉnh dậy sớm một chút.
Trà Trà không biết mình đã ngồi bao lâu, cô cảm thấy bụng đã đói đến mức không còn cảm giác thì rốt cuộc trên lầu truyền đến động tĩnh.
Vị đại nhân quý tộc thuần huyết cao quý kia lười biếng rời khỏi giường, mặc áo sơ mi trắng giá trị xa xỉ, mở hai cúc cổ áo, thân hình thon dài, khí chất thanh lãnh.
Trà Trà ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một chàng trai lớn lên vô cùng đẹp mắt.
Trước giờ cô chưa từng thấy qua người con trai đẹp như vậy.
So với những ma cà rồng cô gặp thì đẹp hơn rất nhiều.
Giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí.
Thanh lãnh mà cường thế.
Anh rũ mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, không có cảm xúc gì đặc biệt, lại lười nhác thu trở về.
Quản gia cho rằng đại nhân lại bất mãn với lần tiến cống đồ ăn này giống trước kia, trong lòng ông hơi phát sầu, đây đã là thiếu nữ thứ mười mấy được đưa tới rồi.
Trước đó đưa tới đều là thiếu nữ thuần huyết trong huyết tộc muốn leo lên, gia tộc của các nàng ấy cũng toàn lực ủng hộ.
Chỉ tiếc là không một ai được lưu lại.
Quản gia đang chuẩn bị đem thiếu nữ nhân loại này đưa đi, người đàn ông đã ngồi ở chủ vị, biểu cảm lãnh đạm, nhưng ánh mắt vốn đen nhánh đã trở nên đỏ ngầu.
Quản gia lập tức đưa mắt ra hiệu cho người hầu, máu tươi nhanh chóng đặt lên bàn ăn: “Đại nhân, đây là máu do gia tộc Sel đưa tới, rất sạch sẽ.”
Người đàn ông chỉ nhìn, không định chạm vào.
Anh híp mắt sau đó nở nụ cười, anh nhìn về phía thiếu nữ đứng ngồi không yên kia, liế/m li/ếm răng nhọn, cười khẽ nói: “Không phải có sẵn đồ ăn ở đây sao?”
Quản gia sửng sốt, không ngờ đại nhân sẽ thật sự coi trọng loại người này.
Ngày thường Vu Cố không tỉnh sớm như vậy, hôm nay anh bị một trận mùi hương câu tỉnh, không khí đều bị mùi hương độc hữu này lan tỏa đến ngọt ngào.
Anh đói bụng tỉnh lại, theo mùi hương xuống lầu.
Gặp được thiếu nữ đáng thương nghèo khó đang co quắp bất an ở trong nhà ăn.
Khi tỉnh lại anh vốn muốn dùng hàm răng cắn mạnh vào mạch máu của cô, đem máu cô hút khô cho no một lần.
Nhưng đồ ăn hợp khẩu vị anh như vậy, sao có thể một lần uống xong luôn được?
Vì thế, anh nhịn xuống d/ục vọng mãnh liệt muốn cắn cổ cô.
Thiếu nữ nghe thấy lời anh nói, sợ tới mức cả người run lên.
Vu Cố cảm thấy cô thật đáng yêu, đã lâu rồi chưa thấy cô gái nhỏ nào đáng yêu như vậy.
Anh có hơi không kiên nhẫn, gấp không chờ nổi muốn nếm thử hương vị của cô.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn hai người.
Trà Trà cảm nhận được cảm giác áp bách không bình thưởng trên người anh, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt vài phần, ngón tay vô thức nắm chặt.
Người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngẩng đầu.”
Trầm mặc vài giây, Trà Trà không dám chọc anh tức giận, sợ anh sẽ trực tiếp cắn chết cô.
Cô thật sự vẫn quý mạng sống mà rất sợ chết!
Trà Trà từ từ nâng mặt lên, biểu cảm gầy yếu đáng thương.
Người đàn ông rất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi rất sợ ta?”
Trà Trà đương nhiên sợ anh, nhưng cô nói dối, biểu tình quẫn bách trả lời: “Không có.”
Người đàn ông bị cô chọc cười, nhướng mày: “Vậy ngươi lại đây.”
Môi đỏ không cảm xúc phun ra mấy chữ: “Ngồi trên đùi ta.”
Trà Trà muốn hôn mê.
Ma cà rồng tuy lớn lên rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ.
Khí tức lợi hại, nói chuyện rõ ràng đang cười nhưng lại có cảm giác như dấu dao, làm người ta sợ hãi.
Thân thể Trà Trà không nghe sai bảo, cứng đờ đứng ở vị trí của mình không nhúc nhích.
Người đàn ông nhấc ly rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu vang đỏ rớt trên môi anh tựa như máu, anh khẽ l/iếm vết máu nơi khóe miệng.
Một màn này làm Trà Trà choáng váng.
Đôi mắt người đàn ông nhiễm ý cười lạnh, anh nhìn chằm chằm mắt cô: “Ta nói rồi, ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
Trà Trà hít mũi, đôi mắt vì sợ hãi mà đỏ bừng, cô đáng thương nói: “Chân tôi mềm.”
Người đàn như như không ngờ tới lý do này, sửng sốt hai giây, chậm rãi cười.
Làm sao bây giờ đây? Cô cũng chỉ nói hai câu, tâm tình tối tăm của anh hình như tốt hơn một chút.
Trà Trà chậm rì rì đứng lên, tốc độ rùa bò đi đến cạnh anh, sau đó nhắm mắt ngồi trên chân anh, đôi mắt vừa mở thì trên đỉnh đầu lại truyền đến mệnh lệnh: “Ôm cổ ta.”
Động tác này quá thân mật.
Căn bản không thích hợp với người mới gặp lần đầu như bọn họ.
Trà Trà không còn cách nào, căng da đầu, vươn cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kéo cổ anh.
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng đẩy phần tóc trên cổ cô ra, cúi mặt để sát vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng bóc của cô, khẽ liế/m một ngụm.
Cả người cô thơm ngọt, thân thể ấm áp.
Không giống anh, lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Trà Trà nhịn không được rụt cổ, cô cảm giác giây tiếp theo mình sẽ phải chết, hoảng sợ nhắm mắt lại, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ngài có thể đừng hút khô tôi được không?”
“Ta đói bụng thì làm sao bây giờ?”
“Ngài có thể từ từ ăn, mỗi ngày ăn một chút.”
Như vậy cô sẽ không chết.
Người đàn ông có vẻ rất khó xử: “Sao ta có thể ủy khuất bản thân đây?”
Trà Trà tưởng tượng, cũng đúng, ăn cô xong rồi anh còn có thể ăn người khác.
Trà Trà suy nghĩ rồi nói: “Ngài có thể nuôi tôi mập lên, như vậy thì mỗi ngày có thể hút nhiều máu một chút.”
Người đàn ông làm bộ làm tịch nhìn như bị cô làm đả động: “Ngươi nói cũng rất có lý.”
Giọng nói vừa dứt, bụng Trà Trà lộc cộc kêu lên, tiếng vang dội.
Người đàn ông li/ếm vành tai cô, hỏi: “Không ăn cơm?”
Không phải anh không nhìn ra ngày thường cô rất khó khăn, thật là một cô gái nhỏ đáng thương.
Trà Trà thành thật gật đầu: “Không ăn, đói bụng.”
Vu Cố đẩy đĩa bò bít tết của mình cho cô, hào phóng nói: “Ăn đi.”
Trà Trà không thể ngừng nuốt nước miếng, buông cổ anh ra, định nhảy xuống khỏi đùi anh thì bị người đàn ông ôm chặt eo: “Cứ ngồi đây ăn đi.”
Cô vâng hai tiếng, cầm dao nĩa trên tay, tư thế cách bít tết không