Chờ tới khi mây tan mưa tạnh, bầu trời trên cao dường như được tẩy sạch, mặt trời chói chang, sáng chói khiến tâm tình người ta vui sướng.
Khương Viện duỗi tay chân, đứng dưới ánh mặt trời hân hoan bớt đi bao buồn bực trong mấy ngày vừa rồi, lại thay kiện váy nhỏ hoa đỏ bên ngoài, búi kiểu tóc lăng vân kế, lại chọn thêm cây trâm hoa nhụy trân châu có sợi tua kéo dài, vừa linh động vừa xinh đẹp.
Cố Diễn vừa bước ra cửa liền thấy nàng đi sau Khương Dục, nụ cười ấm áp, vốn là đôi mắt đượm sắc xuân, giờ còn đặc biệt động lòng người.
Ngũ cô nương dắt theo nha hoàn, từ khi khởi hành từ nhà tới giờ cũng không còn khí thế vui mừng khôn xiết như trước, phảng phất như có chuyện đáng buồn lòng, lặng im vô cùng.
Mỗi khi mọi người nói chuyện, cũng chỉ nở nụ cười nhạt, người thì tránh trong một góc, dù có Thất cô nương cũng không còn hứng thú đấu võ mồm như trước.
Trương Sâm giữ lễ cách tỷ muội Khương gia vài bước, ngẫu nhiên ánh mắt như có như không dừng trên người Khương Viện vài lần.
Lại có một lần bị mê hoặc vì nụ cười của nàng, rồi nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Chu đại nhân phía sau, hoàn hồn bước nhanh.
“Nếu các vị đã sẵn sàng, chúng ta mau chóng lên đường thôi.”
Khương Viện xoay người nhìn một thân áo gấm của y, thật khó có được thấy người nọ mặc y phục màu thiên thanh, vậy mà so với hôm qua càng thêm tuấn tú.
Nam tử đi bên trong, Chu đại nhân kia tuy cũng đẹp nhưng lại có chút âm nhu, dù khí thế có kém hơn, nhưng ai lấy cũng đều rõ ràng người này không nên trêu chọc vào.
Thế tử lớn lên rất đẹp, tâm phúc của y cũng thuộc hạng người đẹp hơn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nên chờ đại nhân đi ra.” Khương Nam ra mặt nói, mọi người liền tránh sang một bên, đợi tôn giá của thế tử đi trước, lúc này mọi người mới xách tay nải đi theo, khi tới như nào khi đi như vậy, cả đoàn người ngựa chậm rãi xuất phát.
“Tiểu thư, ngài nói xem hòm xiểng mà Quản đại nhân ôm trong lồng ngực kia, không lớn cũng không nhỏ, còn cần ôm trong tay, sẽ đựng vật gì đây?”
Không chỉ Lục Phù chú ý tới, Khương Viện cũng thấy vài lần, trong lòng cũng tò mò lắm.
“Chắc cũng không phải là vàng bạc châu ngọc.
Có thể là công văn quan trọng?!” Nghe Khương Dục nói, thế tử Quốc công phủ Cố Diễn, mới mười hai đã nắm quyền hành trong tay, có lẽ chỉ dưới Quốc công gia hiện tại một chút, người khác không thể so sánh.
“Nô tỳ cũng cảm thấy là công văn.
Hôm qua, nô tỳ theo lệnh đi qua đó, vừa lúc nhìn thấy thế tử đang chăm chú trên án thư, phía trên đều bày các tờ trình*.”
*Tờ trình: các nàng có thể hiểu là kiểu dạng tấu chương í, truyện được viết dưới bối cảnh thời chiến, đất nước phân chia, gia tộc cầm quyền..
Nghe Xuân Anh phụ họa, Khương Viện càng cảm thấy đúng tới tám chín phần.
Còn đang cảm thán vị thiếu niên kia quyền cao chức trọng, cũng không dễ.
Đột nhiên xe ngựa chấn động, làm Khương Viện kinh hô sợ hãi, người cũng nghiêng về bên trái.
Xuân Anh ở bên cạnh bị đập vào thành xe ngựa, ngã về phía cửa sổ.
Lục Phù cũng không khác biệt lắm, vốn là đang ngồi an ổn, lúc này cả người xô về phía trước nhào thẳng vào bàn nhỏ, bụng đập vào cạnh bàn, đau đến nỗi nàng hút khí một cái thật mạnh.
“Tiểu thư.” Thấy Thất cô nương đau tới ngũ quan nheo lại, tay ôm lấy vai trái, dường như đang nén đau đớn.
Xuân Anh ôm đầu sốt ruột.
Còn chưa kịp chạm vào đầu vai cô nương, dưới chân lại lảo đảo một cái, xe ngựa nghiêng hẳn đi, mắt thấy tai họa lại ập tới.
“Cô nương!” Lục Phù ngẩng cổ, ra sức duỗi tay muốn túm cánh tay nàng.
Lại nghe tiếng hét to từ bên ngoài, mọi thứ rối loạn cả lên, không rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì, xe ngựa lay động vài cái, rốt cuộc cũng dừng lại.
Không hề có chuẩn bị, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nàng bị hoảng sợ cực độ, Khương Viễn vỗ vỗ bộ ngực phẳng, không kịp gọi người, đã bị Khương Dục vọt vào trong túm ra ngoài với tốc độ nhanh chóng, bất chấp nàng hô đau cứu nàng ra.
Hai nha hoàn phía sau cũng được một vị quân sĩ kẹp dưới nách, một tay một người, mang ra khỏi xe ngựa.
Cách xa vài bước, vị tráng hán này mới thả hai người xuống, lại không nghĩ tới hai người sớm đã chân tay mềm nhũn, sao có thể đứng trên đất được nữa.
Không chờ mọi người xúm lại, liền nghe thấy tiếng vang lớn phía sau, xe ngựa ba chủ tớ mới vừa ngồi, bụi đất đầy trời, khói mù mịt, khiến cho người ta phải mau chóng lui ra phía sau.
Xuân Anh, Lục Phù lăn một vòng trên mặt đất, luống cuống tay chân xách