“Lúc này, tự nhiên Thất muội quan trọng.
Chút quy củ vụn vặt, đều là để phòng tiểu nhân.
Còn mong hai vị huynh trưởng nhanh qua đỡ muội muội, thân thể cô nương gia yếu đuối, chịu không nổi lăn lộn.”
Mặt ngũ cô nương không chút biểu tình, không khí xung quanh cũng nhạt nhẽo theo, dường như sự việc ở đây không có chút nào liên quan tới nàng.
Vốn còn đang định kêu Tân Chi qua đỡ Khương Viện lên xe nàng, rốt cuộc cũng là tỷ muội trong nhà, lúc này nàng ra mặt là hợp lý nhất.
Kết quả, không đợi nàng nói ra ý tốt, hai người liên tiếp đều nói chuyện vì Thất cô nương, một người quyền cao chức trọng, một người khoan dung độ lượng.
Dưới chân tạm dừng, Khương Nhu không bước lại gần nữa.
Khóe miệng treo nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Không khí giằng co, ai cũng không dự đoán đoán được người buông xuống đầu tiên, lại có quan hệ không rõ với Khương Viện, có một chút quan hệ Trương nhị gia.
Mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, sự việc kết thân ngày sau của hai nhà, do Trương Sâm không để ý cũng không thể có sự liên quan tới danh tiết của Thất cô nương, sự tình đã đơn giản hơn rất nhiều.
“Ngũ tỷ tỷ.” Khương Viện quay đầu lại tìm được thân ảnh lẻ loi của Khương Nhu.
Chỉ thấy nàng tránh ở dưới bóng cây, hơn nửa gương mặt nhìn không rõ, nghe tiếng mình gọi, trên mặt nàng nở một nụ cười nhẹ.
“Thất muội yên tâm, hai nha đầu kia Tân Chi và Giản Vân sẽ chăm sóc giúp muội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kinh ngạc sự rộng lượng của nàng, khó có dịp nàng không ngáng chân mình, Khương Viện cười cười, không quên nhắc nhở, “Đợi Chu đại nhân kiểm tra xe ngựa, tỷ tỷ lại trở về trong xe cũng không muộn.”
Xoay người, liền được Khương Dục đỡ lên đưa vào xa giá của thế tử, Khương Viện che mắt, trong đầu toàn là hình ảnh xe ngựa vừa bị lật đổ.
“Bị thương ở đâu?” Nhìn nàng không nói một lời, Khương Dục còn nghĩ rằng muội muội đang đau đớn vô cùng.
“Vai trái.” Đầu còn mải suy nghĩ, theo bản năng liền trả lời, phản ứng lại mới nhỏ giọng, “Đau đớn da thịt, không đáng ngại.”
Lời này nói vừa lúc lọt vào tai Cố Diễn đang ở bên ngoài, nam tử liếc nàng một cái, ánh mắt nặng nề.
Thực tốt, nhưng thật ra là người sẽ biết an ủi người khác.
Đầu vai vẫn còn gục xuống, nụ cười miễn cưỡng, dù vậy cũng không quên...
“Đi nhìn nàng xem.” Người này nói cũng không quay đầu lại, nơi phía râm mát, đều có người thu xếp chỗ nghỉ cho hắn.
Người hầu nâng giường đệm trong xe ra, lại thêm gối dựa, Cố Diễn liền ngồi xuống.
Cũng phải chờ Quản Húc trị thương cho nàng, dùng thêm chút thuốc.
Hơn nữa, bên kia Chu Chuẩn cũng phải có tra xét sơ bộ.
Khương Viện nhìn người trong hỗn loạn, vẫn cứ phô trương như cũ.
Tự nhiên liền cảm thấy, điệu bộ này của hắn, chỉ là vì cách xa xe ngựa để để nàng thu xếp nghỉ ngơi.
Người này, rất nhiều thời điểm, trên mặt lạnh lẽo, dụng ý trong đó, lại phải dùng tâm để hiểu.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời được người đỡ vào trong xe.
Nguyên nhân không rõ, nhưng khiến người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Vốn là Khương Dục định theo vào trong, lại bị Quản Húc đưa tay cản lại.
“Tại hạ xem bệnh, không quen có thêm người khác.” Lời này nói ra không chút khách khí.
Thẳng đến lúc này, Khương Viện mới bừng tỉnh, có chút hiểu rõ, không ngờ thân phận của Quản đại nhân là vậy.
Cũng đúng, người quyền quý thường nuôi y sư dược đồng tin tưởng trong phủ.
Ngày thường chăm sóc bệnh vặt đau đầu, cảm mạo.
Quan trọng hơn là quản lý toàn bộ thức ăn của chủ tử.
Suy nghĩ cẩn thận, thân phận của Quản đại nhân, nếu nàng yêu cầu Khương Dục vào đây, ngược lại là mình không hiểu chuyện.
Người chuyên xem bệnh cho thế tử, hạ mình xuống nhìn tiểu cô nương như nàng, không dập đầu tạ ơn coi như thôi, nơi nào còn có thể có thái độ phòng bị.
Khương Dục cũng hiểu rõ điểm này, khom người thi lễ, quy củ lui về phía sau.
Xem xét một phen, khóe miệng Chu Chuẩn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, dẫn theo hai người, đi tới trước mặt thế tử bẩm báo sự việc.
Vẫy vẫy tay, liền có người đưa trục xe bị cắt đứt đoạn đầu dâng lên, vết nứt không đồng đều, nhìn không rõ nguyên nhân.
“Thuộc hạ đã cẩn thận kiểm tra, nguyên nhân xảy ra việc này là do chất liệu gỗ của xe ngựa cũ kỹ, mấy ngày vừa rồi ngâm trong nước mưa, lại bị phơi nắng ngay.
Vừa lạnh vừa nóng, đường đi lại xóc nảy, chịu không nổi sức nặng, cuối cùng bị gãy.”
Đuôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, cố tình nhìn qua hai người Khương gia, lại tiếp tục nói, “Chỉ là, thuộc hạ mang người điều tra khắp nơi, thế nhưng không thấy thanh giữ bánh xe, việc này lại có kỳ quặc.”
Nghe hắn nói vậy, trừ Thất cô nương đang ở trong xe ngựa, thấy không rõ sắc mặt.
Mấy người Khương gia đều bị kinh giận.
Bị người ta làm lỏng bánh xe, sớm hay muộn xe ngựa cũng xảy ra chuyện.
Dù mưa to liên tiếp vài ngày, cũng không phải là điểm mấu chốt.
Tuy có rèm trướng che lại, xung quanh cũng có khoảng trống lớn, Khương Viện lại cứ nghe được rõ ràng.
Lúc trước đã có phỏng đoán, thật sự ứng nghiệm, trong lòng cũng