Edit : Michellevn
Sáng thứ năm Quách Trí thức dậy, trông thấy Alex vẫn dậy sớm làm xong bữa sáng như mọi khi, có chút giật mình.
" Không phải bệnh à, còn làm cơm cái gì chứ !" Cô trách cậu.
Alex đeo khẩu trang y tế.
Tối qua Quách Trí lấy hòm thuốc ra, sau đó lại không cất đi, cứ để luôn trên bàn trà.
Buổi sáng cậu thức dậy tới lục lọi một hồi, tìm được khẩu trang liền đeo vào luôn.
" Không sao mà...." Khẩu trang che kín mũi miệng, chỉ nhìn được viền mắt cong cong của cậu trai," Sức khỏe em tốt lắm, ngủ một giấc cái khỏe ngay."
Nói xong thì bưng bánh canh cho Quách Trí.
Những viên bánh canh được cán mỏng và đều, đủ thấy rất có tâm.
Quách Trí nếm một miếng, trong lòng lại có chút chua xót.
Trên thực tế cô hiểu Alex đối với cô là tận lực lấy lòng, chỉ sợ làm cô chán ghét.
Ánh mắt mềm mại và sự cẩn thận tỉ mỉ của cậu trai ăn nhờ ở đậu này, làm người ta không kìm được mà ....!có chút đau lòng.
Ngậm miếng bánh canh tinh mịn trong miệng, cổ họng nghẹn ngào, có chút không nuốt xuống được.
Alex nhận thấy nét mặt cô khác thường liền nói :" Sao vậy, chị Quách ?"
" Ngon quá !" Quách Trí nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, cho cậu trai một nụ cười tán thưởng to lớn.
Lập tức thấy đôi mắt cậu trai trở nên sáng ngời, rạng rỡ.....!Nơi nào đó trong lòng Quách Trí, bỗng dưng cũng mềm mại.....
Cô ăn được mấy miếng, Alex cắt trứng muối đưa qua cho cô.
Trong khi cậu cúi xuống, Quách Trí vươn tay chạm vào gáy cậu:" Hôm nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, không được ...."
"Nóng quá ......." Đột nhiên Quách Trí dừng lại," Hình như cậu sốt rồi?"
" Hả ?" Mắt Alex lộ vẻ mê mang.
Quách Trí ngậm cái thìa trong miệng, tay kia cũng sờ lên.
Cổ, bên tai, khuôn mặt đều rất nóng.
Cô sờ trán cậu và trán mình rồi so sánh, nóng nhiều quá !
Quách Trí ngậm thìa, lê dép loẹt xoẹt ra phòng khách, lấy một cây nhiệt kế hồng ngoại từ trong hòm thuốc ra.
Nhấn trước một cái, khởi động, rồi để gần trán Alex lại ấn một cái.
"Ba mươi tám độ hai rồi !" Cô cau mày
" Còn nói mình ngủ một giấc là khỏe ngay ......." Quách Trí giận cậu," Sáng ra uống thuốc chưa hả ?"
" Vẫn chưa ......"
Quách Trí lục thuốc tối qua ra, nhìn cậu uống hết.
Lại bắt ép cậu uống hết nửa ly nước.
"Sốt cao, nhất định phải bù nước, biết chưa hả?" Cô ân cần căn dặn." Bằng không sẽ mất nước.Sốt cao nguy hiểm nhất chính là mất nước."
" Vâng vâng ...." Alex ngoan ngoãn gật đầu.
" Tôi đi làm đây! Cậu nhớ phải uống thuốc, nửa tiếng đo nhiệt độ một lần!"
"Vâng vâng ."
"Nhớ phải uống nước đó! Phải bổ sung lượng nước !"
"Vâng vâng."
" Tôi đi à !"
"Về sớm một chút." Alex nói.
"Biết rồi." Quách Trí nhấc giày lên, nhón chân đặt một nụ hôn qua lớp khẩu trang trên gương mặt Alex.
" Lây bệnh cho chị giờ ." Alex vội vàng đẩy cô ra.
" Lây bệnh cái rắm ." Quách Trí mắng," Cậu là cảm lạnh, có phải cảm cúm đâu."
" Không lây bệnh hả ?" Alex hỏi bằng giọng ngơ ngơ.
Lập tức ôm chầm lấy Quách Trí, cọ cọ đỉnh đầu cô.
" Đừng quậy mà, rối hết cả tóc lên rồi." Quách Trí cười mắng, đẩy cậu ra, xách túi lên ra cửa," Xoạch" cái lại đẩy cửa nhà thò người vào:" Alex! Hôm nay không được dọn sẹp vệ sinh nữa ! Cậu nghỉ ngơi thật tốt vào !"
"Chị Quách.
Không có gì đáng ngại." Alex bảo
" Đừng có mà nhảm nhí! Nghỉ ngơi tốt đấy! Có nghe không hả !" Quách Trí nói mạnh mẽ.
Alex liền ngoan ngoãn gật đầu:" Vâng vâng."
Quách Trí thích nhất dáng vẻ này của cậu, vô cùng nhu thuận, làm người ta yêu thương.
" Ngoan đó !Nhớ phải uống nước.
Đi đây." Phịch một tiếng, đóng cửa lại rồi đi.
Alex nhìn cánh cửa đóng kín, chớp chớp mắt.
Bước tới khóa kỹ cửa, thở dài.
Sinh bệnh sẽ gây phiền cho người khác, cậu vẫn luôn cố hết sức tránh gây phiền cho người khác, vì như vậy sẽ làm người ta ghét.
Cậu rất sợ người ta ghét.
May là chị Quách không ghét cậu.
Cậu bước qua, mang tất cả bát đĩa trên bàn vào bếp, tiện tay liền rửa luôn, bàn ăn cũng lau luôn.
Ra phòng khách nhìn lướt qua, Quách Trí đã mạnh mẽ nói cậu hôm nay không được quét dọn, cậu không dám vi phạm, nhưng vẫn tiện tay sửa sang sô pha bàn trà một chút.
Thu dọn xong, nằm lên sofa, xác thực cũng cảm thấy có chút váng đầu, tay chân bủn rủn vô lực.
Sức khỏe cậu luôn rất tốt, hiếm khi sinh bệnh.
thi thoảng nhuốm bệnh, liền cảm thấy vô cùng khó chịu, thực sự là không muốn động đậy gì cả,
Cậu thêm phiền phức cho chị Quách rồi, cậu nghĩ .
Cậu vốn đã nghĩ, trong lúc ở nhờ chỗ này, phải thật tốt.
Tất tần tật việc nhà cậu đều có thể làm hết, cậu có thể làm cơm.
Chị Quách thích gương mặt và cơ thể cậu, chị Quách thích làm tình với cậu, cậu cũng thích.
Cậu nghĩ vậy nhiều lắm, nghĩ đến khoảng thời gian sống nhờ này phải làm Quách Trí thật sự vui vẻ, ai mà nghĩ được lại sinh bệnh cơ chứ .
Haizzz.........
Thật ra chẳng có gì là to tát cả, chị Quách đã kinh sợ quá rồi.
Hồi học cấp hai, cậu cũng bị sốt một lần.
Mụ đàn bà kia ném cho cậu một viên thuốc cảm, vẫn gào thét kêu cậu lau nhà phơi quần áo như trước.
Cha cậu ở đó kèm cặp em trai cậu làm bài tập về nhà, như thể không nhìn thấy cậu.
Alex nằm trên ghế sô pha, nhớ lại trước đây.
Nghĩ nghĩ một hồi, không biết vì sao, liền cảm thấy hốc mắt cay xè, trong lòng khó chịu.
Chị Quách nói với cậu gay gắt như vậy, không cho phép quét dọn vệ sinh, nghỉ ngơi thật tốt.....!Có phải sinh bệnh hay không, cũng nên như cô nói vậy ....!Nghỉ ngơi thật tốt....!Để người ta lại quan tâm ......!mới đúng ?
Chàng trai trẻ lau lau mắt.
Cậu tự nhủ mình không được khóc, cậu không phải là đứa bé nữa, cậu là một người đàn ông.
Đàn ông không nên rơi nước mắt.
Nhưng cậu luôn không khống chế được.
Đại Vĩ vẫn luôn cười nhạo cậu, nói cậu là một túi khóc nhỏ, nói cậu chưa trưởng thành.
Nhưng nếu cậu có thể không trưởng thành, cậu thật sự là không muốn trưởng thành đâu.
Có thể ở lại cấp ba suốt, tốt biết bao !
Hồi đó, em trai cậu ầm ĩ, nhất định muốn ngủ một phòng riêng.
Cậu đành phải ra phòng khách dựng một cái giường gấp.
Nhưng đã như vậy, mụ kia vẫn không ưa cậu.
Đúng lúc cậu lên cấp ba, trường học có ký túc xá, họ liền để cậu ở nội trú luôn.
Ba năm cấp ba đó, cậu đã trải qua cuộc sống thoải mái nhất.
Mỗi ngày không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ lên lớp, học bài, đọc sách, chơi bóng là xong.
Thành tích của cậu bình thường, nhưng cậu rất ngoan, dáng vẻ lại đẹp đẽ, thầy cô giáo cũng yêu quý cậu, đối xử với cậu rất tốt.
Ăn cơm có căn tin, trời tối thì có thể về ký túc xá.
Ở đó có giường của cậu, tủ của cậu.
Đó là một nơi có thể để cậu nương mình.
Có trời mới biết thời điểm tốt nghiệp cậu có bao nhiêu tiếc nuối khi phải rời khỏi ký túc xá !
Cậu mang theo nuối tiếc và nỗi bất an trở về "nhà", chờ đợi cậu chính là cánh cửa không chịu mở.
Đến hôm nay cậu vẫn còn nhớ rõ, cậu thực sự nghe thấy giọng nói cha mình ở bên trong, cậu nhớ lại sự tuyệt vọng của cậu lúc đó.
Không nhà để về, bốn chữ ....!khiến người ta vô lực.
Alex lau lau mặt.
Cậu cũng ghét cái tật thích rơi nước mắt này của mình.
Từng cười cậu, không chỉ có Đại Vĩ, mà còn có cả bạn gái cũ.
Và cả cha của cậu.
Cậu đã không nhớ được lần đó vì sao rơi nước mắt, chỉ nhớ hồi đó là tiểu học lớp năm.
Cha cậu