Edit : Michellevn
Quách Hằng sâu sắc cảm nhận mình là một thằng em tốt, đặc biệt chạy đến trước mặt chị gái mình tranh công.
Quách Trí không nói hai lời, nhéo lỗ tai anh :" Bảo sao tao thấy tâm tình của mẹ không đúng ! Thì ra là mày !" Cứ cảm thấy cuối tuần này mẹ già nhà mình yên tĩnh đến kỳ lạ .
" Tuổi mẹ lớn thế rồi, cả ngày đã lo âu sầu não vì chuyện mày không có nổi bạn gái rồi ! Mày lại còn lấy mấy cái loại chuyện này hù dọa mẹ nữa ! Trông mẹ có giống người không biết nghĩ đến chị mày không hả ?" Quách Trí ghét bỏ, xoắn cho thật mạnh.
Nà ní nà ní, rõ ràng là vì không gả chị đi được mẹ mới lo âu sầu não chứ !Mở miệng ra cái là chụp mũ lên đầu em ngay ! Cho rằng lương tâm của bà chị mình đã đút hết cho chó, Quách Hằng cảm thấy rất oan ức.
Trong bữa trưa Quách Trí nói với mẹ cô :" Mẹ đừng nghe Quách Tiểu Hằng hù dọa, con là người như vậy sao ? Hơn nữa, đây không phải cũng là mẹ muốn tốt cho con sao.
Con cũng chẳng ngu ngốc, mẹ ruột con tốt hay xấu con không biết à ? Mẹ đó, tốt nhất là chỉ cần bớt càm ràm con một chút là được rồi, chứ chuyện này ấy hả, không thể cưỡng cầu, biết đâu một ngày nào đó duyên phận của con đến thì sao.
Mẹ nói đúng không ?"
Mẹ Quách cảm thấy được an ủi :" Thì đó, mẹ đã bảo con gái của mẹ không ngốc.
Nhưng mẹ nói mày nè, mày cũng đừng có học như vậy, có chuyện gì mà không thể thương lượng với bố mẹ chứ, nghĩ vớ nghĩ vẩn ! Nhưng người làm cha mẹ kia cũng thật là ! Aizzz .....!" Nói rồi lại thở dài.
Quách Trí nhân cơ hội nịnh nọt mẹ gìa nhà mình một trận, thổi phồng mẹ già mình lên tận trời xanh.
Cuối cùng mới để cho quả tim của mẹ già được yên ổn.
Bạn nhỏ Quách Tiểu Hằng bưng cái bát suy nghĩ miên man, hèn chi mẹ thương chị gái mình hơn, quả nhiên là có nguyên do, mình phải học hỏi một chút.
Để người trong nhà thể hiện ra như vậy, tâm trạng của Quách Trí vô thức trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mẹ Quách hỏi :" Buổi tối có ăn cơm nhà không ?"
Cô ngập ngừng :" Để con xem hôm nay còn có việc gì không, chút con báo mẹ."
Nằm trên ghế so pha, mở wechat ra, quả nhiên Alex gửi tin nhắn : 【Chị Quách, về ăn cơm không ?】
Quách Trí cắn môi nhìn trần nhà một lúc, nhớ tới ánh mắt bất lực và hoảng loạn của Alex .....nhắn trả lời : 【Về.】
Gần như ngay lập tức, Alex nhắn lại : 【 *^_^*】
Quách Trí:"......."
Hình như đã lâu rồi không thấy cậu dùng icon này.
Quách Trí có thể tưởng tượng ra cảnh Alex ở nhà ôm điện thoại di động chờ cô trả lời, trong lòng không khỏi xót xa.
Thế giới hai chiều và thế giới ba chiều bị ngăn cách bởi hàng rào không gian, biểu hiện hai chiều vui vẻ như vậy, thì cậu trong ba chiều có thực sự vui vẻ không ?
Liêu Viễn à ..........
Đi tàu cao tốc về Đế Đô, đến cửa nhà mình, nghĩ tới trước lúc đi cô nói với cậu rằng, đợi cô về rồi nói tiếp .......!Thế nhưng nên nói gì đây ? Thực ra cô còn chưa nghĩ ra.
Thở dài, lấy chìa khóa ra mở khóa rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Mùi thơm của thức ăn tỏa ra.
Lập tức có cảm giác thèm ăn.
" Về rồi à ?" Nghe tiếng động, từ trong bếp Liêu Viễn thò người ra, trong ánh mắt nhìn cô mang theo chút thấp thỏm và nhiều hơn là vui sướng.
Nhìn cậu có chút bất an, nói bằng giọng mất tự nhiên :" Cơm xong ngay đây ạ, chị thay quần áo trước đi." Nói xong, thì vội vàng rụt vào phòng bếp, như thể sợ thấy cô mở miệng.
Quách Trí thay giày bước vào nhà, quét mắt nhìn.
Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, có vẻ sạch sẽ hơn bình thường, nhìn cực kỳ dễ chịu.
Về phòng rửa tay, thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi ra khỏi phòng, cơm canh nóng hổi đã được dọn sẵn lên bàn, cả bát đũa cũng đã được đặt sẵn.
Trên thực tế Liêu Viễn rất sợ hôm nay Quách Trí sẽ tuyên án cậu.
Cậu sợ Quách Trí mở miệng kêu cậu dọn ra ngoài.
Từ lúc Quách Trí trở về, ngoại trừ lên tiếng chào hỏi, cậu vẫn không dám mở miệng nói chuyện với Quách Trí, thậm chí không dám nhìn Quách Trí luôn.
Cởi tạp dề ra, kéo ghế ngồi xuống, Liêu Viễn bưng bát cầm đũa lên, nhưng lại không thấy Quách Trí ngồi xuống.
Ngẩng đầu lên, lại thấy Quách Trí đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn chăm chú thức ăn trên bàn, nhưng không ngồi xuống.
Cơ thể cậu trở nên căng thẳng.
Trong lòng không khỏi cười khổ, chẳng lẽ chị Quách .....!đến cả bữa cơm cuối cùng cũng không muốn cho cậu ăn sao ?
Cậu chán nản đặt bát xuống.
Nhưng lại nhớ ra dạ dày cô không tốt, không thể bị đói.
Cho dù không để cậu ăn, thì bản thân cô cũng đừng bỏ bữa chứ !
"Chị Quách .....!" Liêu Viễn đã nghĩ thông suốt, thứ cậu yêu cầu vốn là hy vọng xa vời, thất bại cũng là trong dự đoán, không có gì là không thể đối mặt.
Cậu dịu dàng bảo :" Có chuyện gì thì để ăn xong rồi nói.
Chị đừng để đói, chút lại đau dạ dày ....."
Nghe vậy, Quách Trí nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp .
Giờ phút này, trái tim của cô, thực sự là một mớ hỗn độn.
Từ lúc trông thấy thức ăn trên bàn, cô đã nghĩ.....!cuộc sống như này ......!có gì không tốt chứ ?
Mỗi ngày về nhà, có một người đợi bạn với nụ cười dịu dàng.
Trong nhà được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, sáng sủa sạch sẽ, cơm canh nóng hổi.
Cuộc sống như vậy, không phải là giấc mơ của tất cả mọi người sao ?
Rõ ràng cô đã có rồi, vì sao không thể .....!tiếp tục sở hữu chứ ?
Tại sao chứ ?
Dựa vào cái gì chứ ?
Quách Trí ngơ ngẩn.
Lại nghe cậu trai cất tiếng gọi :" Chị Quách ?"
Cô nhìn sang cậu.
Ánh sáng rọi vào gương mặt đẹp đẽ của cậu, đường nét khôi ngô.
Đôi môi khẽ mím lại, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn cô.
Quách Trí nghĩ, nếu từ bỏ gương mặt đẹp đẽ này, từ bỏ cậu trai với đôi mắt đen thăm thẳm đang lặng lẽ nhìn cô thế này, cô liền cảm thấy không cam lòng !
Cô chợt nghĩ đến bài viết mà Quách Hằng cho cô xem, cô gái nhảy lầu kia.
Còn nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng cô ấy ......!yếu đuối quá !
Sự lựa chọn của cô ấy hóa ra là kết thúc cuộc đời mình !
Sao mà ngu ngốc quá vậy !
Quách Trí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép !
(*)Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Con người, sống trên đời này, không phải sống vì người khác ! Hãy sống cho chính mình !
Cô lại nhớ tới lúc ăn cơm, mẹ càm ràm không dứt " Mẹ đều là vì tốt cho mày ".
Đúng vậy, mẹ cô lo lắng cũng đúng,