Edit : Michellevn
"Chị Quách.....!" Alex có chút căng thẳng, hỏi bằng giọng hết sức cẩn thận," Vừa rồi chị .......!muốn nói gì với em ?"
Quách Trí nhìn cậu, không nói gì.
Alex lại càng căng thẳng.
Quách Trí nhìn thấy cậu căng thẳng, trong lòng liền mềm mại.
"Alex, tôi cảm thấy....." Cô nói," Cậu bây giờ rất tốt.
Trước đó, bọn Tề Hồng, lão Tiếu gọi điện cho tôi đều khen ngợi cậu.
Nói rằng thái độ làm việc của cậu rất tốt, rất nghiêm túc, biết vươn lên."
Vào thời điểm này những lời khen ngợi kiểu này luôn có điềm chẳng lành, Alex lại càng thêm căng thẳng, bả vai không tự chủ mà siết chặt.
Quách Trí thu hết cảm xúc của cậu vào trong mắt.
Vươn tay ra vỗ vỗ bả vai cậu, nhưng phát hiện không thể giảm bớt căng thẳng cho cậu được, liền dứt khoát đè tay lên đó bóp mạnh cậu hai cái :" Tôi nói cậu biết, con người của tôi, chỉ thích những người siêng năng tiến bộ.
Nếu cậu có thể nhìn vòng bạn bè của tôi thì cũng biết, có thể xưng bạn bè với tôi, toàn là người như vậy.
Cho nên ....."
"Nếu cậu muốn ở bên tôi," Cô nói," Cậu nhất định phải vươn lên.
Tuyệt đối không được lộn xộn giống như trước đây."
" Bởi vì tôi sẽ luôn tiến về phía trước, nếu cậu bị rớt lại đằng sau .....!Tôi sẽ không đợi cậu." Quách Trí nói bằng giọng nghiêm túc.
Hạnh phúc đến quá đột ngột !
Alex choáng váng đầu óc, dường như không dám tin !
" Nghe hiểu không ? Alex?" Quách Trí rút tay lại, hếch cằm lên hỏi.
" Quách, chị Quách ....!" Alex lắp ba lắp bắp hỏi, cậu phải hỏi, nhất định nhất định phải hỏi rõ ràng rành mạch:" Chị, ý của chị là, là ......!"
" Xì !" Quách Trí đá cậu," Sao mà đáng ghét vậy hả ! Tôi nói vậy vẫn chưa rõ hả ?"
Nhưng Alex vẫn không bỏ qua.
Cậu cầm lấy tay Quách Trí, đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Quách Trí, truy hỏi cô :" Chị Quách, chị, chị bằng lòng cần em sao ? Thật sao ?"
Quách Trí nhìn cậu không nói gì.
Đôi mắt Alex chợt đỏ lên.
"Em, .........!Chị Quách, chị không biết đâu......." Cậu nói, mang theo giọng mũi," Chị không hiểu đâu ......!Em và chị không giống nhau ."
" ......!Không ai thương em, không ai muốn em, cũng không ai cần em cả." Trong đôi mắt đen thăm thẳm của cậu trai nước mắt ầng ậc, cậu cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Trong lòng Quách Trí chua xót.
" Đồ ngốc !" Cô mắng.
Rút khăn giấy ấn lên khóe mắt cậu:" Không có ai cần cậu sao ? Đúng lúc, sau này về với tôi !"
" Tôi cần đấy!" Quách Trí nói bằng giọng khí phách.
Alex cũng biết khóc trước mặt phụ nữ là rất xấu hổ, nhưng cậu không thể kìm chế được.
Cậu muốn về nhà.
Cậu vẫn luôn muốn về nhà.
Nhà này, không ám chỉ ngôi nhà có cha ruột, mẹ kế và thằng em khác mẹ kia, mà là một nơi ấm áp ổn định sẵn sàng đón nhận cậu đến ở.
Trên thực tế cậu không có nhà.
Cũng chính vì cậu không có, cho nên cậu khao khát.
Cậu khao khát có người bằng lòng muốn cậu, và cần cậu.
"Chị Quách .....!em ......!" Alex nghẹn ngào.
Cậu muốn nói chút gì đó, mà nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Quách Trí thực sự là không nhìn nổi nữa, rút mấy cái khăn giấy đưa cho cậu:" Cậu lau sạch nước mắt trước đi đã ."
Alex luống cuống tay chân lau gương mặt sạch sẽ, chóp mũi hồng hồng, hốc mắt đo đỏ.
Trông lại thật ngốc nghếch và dễ thương.
Cậu nắm chặt tay Quách Trí, kìm nén cảm xúc, nói một cách chậm rãi :" Chị Quách, em ......!Em không thể đảm bảo được điều gì .....!"
Đúng, cậu không thể đảm bảo.
Trong giới này của họ, có quá nhiều kết cục buồn.
Không ai biết được sau này ai sẽ tiến xa, lên cao, mà ai sẽ bị ngã giữa chừng không gượng dậy nổi.
" Em không có nhà, cũng không có xe, em cũng ......!không có nhiều tiền tiết kiệm .......!Nhưng !" Cậu nhìn vào mắt Quách Trí và nói một chân thành," Nhưng em nhất định sẽ cố gắng.
Trước đây em không ra gì, nhưng sau này em sẽ không như vậy nữa.
Em sẽ cố gắng kiếm tiền."
Cậu là người đến từ địa phương nhỏ tương đối khép kín, càng hiểu rõ áp lực của thói đời xã hội hơn những người sống ở thành phố từ nhỏ như Quách Trí.
Quách Trí bằng lòng ở bên cậu, cậu hiểu, đó là đỉnh điểm của áp lực.
"Chị Quách, em sẽ thực sự cố gắng ......!Chị, xin hãy cho em thời gian....." Cậu vẫn còn trẻ, cậu cần thời gian để chứng minh bản thân mình, cũng cần thời gian để tìm kiếm vận mệnh.
Cậu chỉ sợ, Quách Trí không chờ nổi.
"Chị Quách......!Chúng ta, chúng ta ......!kết hôn trước được không ?" Cậu cầu xin.
Quách Trí cạn lời nhìn cậu :" Cậu đến tuổi rồi sao ?"
Alex:"..........." Cúi thấp đầu ủ rũ.
" Chưa ......." Cậu rầu rĩ nói.
Nam phải đủ hai mươi hai tuổi mới lĩnh chứng được, cậu vẫn còn thiếu hai năm nữa.
" Đừng kéo xa như vậy chứ ." Quách Trí đâu dễ trúng chiêu này.
Năm đó, thời điểm tình nồng ý mật nhất với Lâm Bác, hai người cũng từng nói " Hay là kết hôn trước đã nhé ".
Kết quả thế nào nhỉ ?
Đừng bao giờ tin vào những lời nói trong lúc yêu sâu đậm nhất.
" Vậy .....!" Alex bối rối nhìn Quách Trí," Đến lúc em đủ hai mươi hai tuổi, chị sẽ kết hôn với em chứ ?"
Quách Trí cho rằng cậu đã nghĩ quá xa rồi.
Đời người ấy mà, nói dài cũng dài, có thể sống đến bảy tám mươi tuổi cũng không chừng.
Mà nói ngắn cũng ngắn, biết đâu ngày mai ra cửa bị chậu hoa rơi trúng đầu chết toi luôn ấy chứ.
Nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, trước mắt cứ sống tốt là mới là chân thực.
Nhưng thấy cậu nhìn cô đáng thương như vậy, cô lại không kìm được mà mềm lòng với cậu.
" Tôi vẫn đang coi mắt đều đặn, cậu biết mà," Tuổi này của tôi, gia đình thúc giục từ lâu rồi.
Để đến khi cậu hai mươi hai tuổi, nếu hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau, thì gần như có thể kết hôn được."
Lời nói của cô rất mơ hồ.
Đầu tiên là câu " Nếu hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau", sau đó là " Gần như có thể".
Alex thậm chí còn chưa tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi của mình ! Cậu còn trẻ lắm.
Cô biết hiện giờ cậu chắc chắn thật lòng thích cô.
Chân thành và tận tâm của cậu, cô có thể cảm nhận được.
Nhưng cũng vì cậu trẻ tuổi, cho nên tương lai có thể biến số quá lớn và tính chất quá nhiều.
Không ai có thể đảm bảo được tương lai.
Cô vẫn luôn cho rằng cậu là đứa trẻ tiềm năng.
Không phải vừa rồi cậu nhận được tin