Edit : Michellevn
Mãi cho đến khi ngồi trên xe Quách Trí chở về nhà, Liêu Viễn vẫn còn ngất ngây trên cành cây.
Suốt trên đường đi anh không nói gì, không phải anh không muốn nói, mà là trạng thái kích động quá mức, đến độ không nói nên lời.
Được cùng Quách Trí tay kéo tay, xuất hiện trước mặt người khác một cách quang minh chính đại, sau đó lớn tiếng nói với họ " Đây là bạn gái/ bạn trai của tôi".
Đây chính là một giấc mộng đẹp mà Liêu Viễn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên thành hiện thực, có hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Còn chưa tỉnh táo lại được, Quách Trí đã xác nhận cho anh thân phận " bạn trai", cho anh một danh phận chính thức.
Quách Trí làm việc luôn mạnh mẽ vang dội.
Liêu Viễn trông thấy Quách Trí một tay lái xe, một tay vẫn xoa bụng, thì cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong sự phấn khích.
" Vẫn đau sao ?" Anh hỏi
" Tốt hơn rồi, còn hơi hơi thôi.
Chút nữa là ổn à." Cô an ủi anh, rồi hỏi," Anh có bằng lái xe chưa ?"
" Chưa .....!" Liêu Viễn ảo não.
Nếu anh biết lái xe, thì giờ có thể lái thay cô, sẽ không để cô vừa đau bụng còn phải lái xe.
" Nên đi học lấy cái bằng." Quách Trí cũng nói," Những lúc lái xe đều có thể dùng tới."
" Ừm!" Để qua đoạn thời gian bận bịu lễ này, nhất định phải đi học lái xe, anh nghĩ.
***
Tắt điện xong, nằm xuống, anh đặt tay lên bụng cô hỏi :" Còn đau không ?"
" Không đau nữa rồi." Quách Trí nhìn trần nhà, có chút ngơ ngẩn.
"Quách Trí?"
" Hửm? Hứ ...."
" Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn hỏi.
Quách Trí đang suy nghĩ chuyện của cô và Liêu Viễn.
Nói chứ, thông báo quan hệ gì gì đó, vốn chính là chuyện nên làm.Nói cho các đồng nghiệp, mọi người cũng chỉ là tò mò và quan tâm nhất thời, sau đó quen rồi, thì thực sự cũng chẳng có gì nữa.
Còn với những người không thể nhìn thấy sự kết hợp của hai người họ, ai yêu ai, thì cô cũng chẳng dựa vào họ để sống.
Nhưng, xác thực là có một chuyện cô lo sợ ....
Quách Trí ưu sầu .....
Tâm tư của Liêu Viễn xưa giờ luôn tinh tế tỉ mỉ.
" Có chuyện gì khó xử sao ?" Anh nhìn hàng lông mày cau lại của Quách Trí, khẽ hỏi.
" Ừ...." Quách Trí không trả lời.
Cắn môi nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô có thói quen thích cắn môi.
Vui vẻ cũng cắn, tức giận cũng cắn, mà lúc suy nghĩ cũng cắn.
Liêu Viễn thấy cô khẽ cau mày, chăm chú nhìn trần nhà một cách xuất thần, thì biết cô đang có chuyện phải suy nghĩ.
Nên anh không nói gì nữa, nằm xuống cạnh cô, yên lặng nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt Quách Trí rất cân đối.
Sống mũi cô rất thẳng, chóp mũi xinh xắn hếch lên, từ bên cạnh nhìn sang, vô cùng xinh đẹp.
Lông mày của cô rất dày dậm, không hất lên cũng không rủ xuống, mà bằng bằng.
Lúc không cười khiến người ta cảm giác trang nghiêm, lúc cười lại rất ấm áp.
Liêu Viễn đang quan sát thì thấy lông mày của Quách Trí cau lại rồi dãn ra.
Bờ môi mím lại cũng buông lỏng ra.
Anh biết Quách Trí hẳn đã có quyết định về những gì vừa suy nghĩ.
Quách Trí phồng má lên, hít vào, đang chuẩn bị thở ra thì Liêu Viễn dùng hai đầu ngón tay chọc một cái, liền phun " phù " ra luôn.
" Thấy ghét ." Cô lấy đầu gối húc anh.
" Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn sán lại gần hơn, ôm lấy cô hỏi.
" Chuyện đại sự."
" Chuyện đại sự gì zợ ?"
"Liên quan đến tính mạng."
"Hả ?" Trên mặt Liêu Viễn lộ ra dấu chấm hỏi.
Quách Trí thở dài, hỏi:" Kế hoạch kỳ nghỉ của anh thế nào ?"
" Anh không có kế hoạch.
Theo em mà."
Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ về nhà đi rải tiền.
Nhưng hiện giờ, anh rất muốn kỳ nghỉ cũng dính chùm với Quách Trí, chẳng mấy khi cô không phải bận rộn.
Nhưng anh cũng biết, chắc chắn là cô phải về nhà.
Cô cũng yêu gia đình .
Anh đang mất mát, thì không ngờ Quách Trí lại tung ra chiêu lớn.
"Ok." Cô nói," Vậy anh theo em đi gặp ba mẹ em đi."
Liêu Viễn sững sờ cả một lúc lâu.
"Pằng" một phát bật người lên !
" Anh bị sao vậy ?" Y như xác chết vùng dậy.
"Quách, Quách Trí ! Em, em....." Liêu Viễn cảm thấy mình hôm nay chắc chắn đã đột phát chứng cà lăm," Anh, anh ...."
Quách Trí lườm cho một cái, chống đầu nhìn anh nói năng lộn xộn.
Liêu Viễn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới kiểm soát được cảm xúc.
Nhưng anh vẫn rất căng thẳng !
"Quách Trí! Em để cho anh cùng em đi .....!gặp cha mẹ sao ?" Anh hỏi.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.
Trước đây, mỗi ngày anh đều mơ ước được quang minh chính đại giới thiệu Quách Trí với người khác rằng đây là bạn gái của anh.
Nào biết rằng, một khi Quách Trí trở nên kiên quyết thì quả thực là đáng sợ, hôm nay mới sải một bước lớn, anh còn chưa đứng vững, cô lại kéo anh nhảy vọt một bước lớn về phía trước.
Thắt lưng của Liêu Viễn xém chút không ổn !
"Đúng vậy á, gặp cha mẹ ." Quách Trí nói một cách vui vẻ," Anh không vui hả ? Vậy thôi đi."
" Vớ vẩn!" Liêu Viễn vội vàng nói," Đừng vớ vẩn! Ai không vui chứ ! Chỉ là anh, chỉ là anh ....."
Anh huơ huơ tay, huơ lên huơ xuống, vẫn chẳng huơ ra cái nguyên do.
Cuối cùng, anh nắm chặt tay lại, thừa nhận một cách vò đã mẻ không sợ rơi :" ......!Căng thẳng, mà thôi."
Quách Trí phì cười.
" Không sao đâu, sợ cái gì chứ ! Ba mẹ em cũng chẳng ăn anh.
Em nói anh biết nhé, ba em vậy chứ tốt lắm ! Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ nóng giận với em.
Chỉ có mẹ em thì có hơi ghê gớm ....." Nói đến đây Quách Trí bắt bùi ngùi," Nhưng có ghê gớm đến đâu thì cũng sẽ không ăn thịt người.
Anh yên tâm đi mà.
Chí ít, sẽ không ăn ....!anh."
Cắn môi cả nửa ngày, Quách Trí xa xôi nói :" Có lẽ là sẽ ăn em thôi ....."
" Hả ?" Liêu Viễn há hốc mồm.
Quách Trí nằm trở lại, mười ngón tay giao nhau, hai ngón cái chống nhau đặt trên ngực.
Nhìn trần nhà nói:" Em không giống anh, em đã hai mươi tám rồi.
Nếu em không đưa anh về cho bà ấy gặp một chút, bà ấy vẫn có thể cứ ép em đi coi mắt.
Vậy cũng không phải là một vấn đề."
"Nếu hai chúng ta muốn ở bên nhau, thì sớm muộn gì anh cũng phải gặp bà ấy.Một đao này, sớm muộn gì cũng phải chịu ........!Còn hơn là cứ thấp tha thấp thỏm treo trên đỉnh đầu....."
Chi bằng chết sớm siêu sinh sớm !
Liêu Viễn đã hiểu .
Anh lại nản lòng.
Nói cho cùng, là bởi vì điều kiện của anh quá kém .
Tuổi nhỏ thì cũng có thể gạt sang một bên, quan trọng là, anh mới chỉ có trình độ cấp ba thôi ! Thu nhập của anh vẫn chưa ổn định.
Cùng phiêu bạt đến Đế Đô, Quách Trí đã có xe có nhà.
Anh thì sao, anh chỉ có hai rương hành lý, cùng mấy vạn đồng trong thẻ.
Ở thành phố như Đế Đô này, có thể nói là một nghèo hai trắng (*)
*Một nghèo hai trắng: gốc là Nhất cùng nhị bạch (一穷二白), ý là cực kỳ nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi; chẳng có gì cả.
Đổi lại suy nghĩ, nếu anh là cha mẹ con gái người ta, cũng chẳng hài lòng khi con gái nhà mình gả cho một người đàn ông như vậy!
" Hey !" Quách Trí thấy anh cúi gằm cả đầu xuống, cả người ỉu xìu, liền vò vò đầu anh," Sao vậy ?"
"Quách Trí.....!Nếu ba mẹ em ........!ghét anh, thì làm sao ?" Liêu Viễn khẽ hỏi.
Quách Trí là cô gái vô cùng hiếu thuận, anh đã nhìn ra từ lâu.
Anh rất sợ cha mẹ cô ép cô chia tay anh, lại càng lo sợ cô có thể nghe lời cha mẹ.
" Có thể làm gì chứ ?"