Edit : Michellevn
Quách Trí hỏi về hoàn cảnh gia đình của anh, hiển nhiên là vì cô và anh đã tiến tới bước " Gặp phụ huynh".
Nhưng Liêu Viễn nghĩ đến tình cảnh nhà mình, không khỏi sa sút tinh thần.
anh có chút không muốn để Quách Trí đi gặp người nhà mình.
Còn quá sớm .....!Anh nghĩ vậy.
Anh rất sợ sự yêu thích của Quách Trí dành cho anh chưa đủ sâu, có thể sẽ vì trông thấy tình cảnh lộn xộn trong gia đình anh mà ghét bỏ anh.
Tình hình bản thân anh đã quá kém rồi, nếu trong gia đình lại gây trở ngãi nữa .....!Anh không dám nghĩ.
" Quách Trí......!" Anh do dự nói, " Anh nghĩ, bên nhà anh .....!cái đó,có thể đợi thêm được không ?"
Rồi sợ Quách Trí hiểu lầm, anh vội vàng nói thêm :" Em đừng nghĩ linh tinh, chỉ là tình cảnh nhà anh ....!quả thực có hơi lộn xộn.
Anh chỉ nghĩ, giờ vẫn chưa cần thiết gặp họ.
Cứ để sau này, chuyện chúng ta đâu vào đó thì thông báo cho họ một tiếng là được rồi."
Không nghĩ tới, Quách Trí ngược lại thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
" Vậy ổn không ? Ba mẹ anh....!Không có ý kiến gì chứ ?" Cô lại lo lắng.
Nói thế nào đi nữa thì cũng là cha mẹ ruột của anh.
" Không sao cả....." Liêu Viễn rủ mắt," Trước kia họ cũng chưa từng chăm sóc anh, sau này, lại càng chẳng quan tâm anh.
"
Quách Trí nhìn anh một hồi, vươi tay sờ sờ gương mặt anh:" Không sao ......về sau em chăm sóc anh."
Vành mắt Liêu Viễn lập tức đỏ lên.
Quách Trí mắng :" Lại khóc !"
Liêu Viễn dùng đầu gối quẹt đi nước mắt, như một con chó con.
Còn không chịu thừa nhận :" Làm gì có."
Quách Trí cười, choàng tay qua cổ anh, kéo anh nằm xuống :" Rồi, ngủ thôi."
Liêu Viễn sao có thể ngủ được, lăn qua lăn lại, y như cá muối.
"Ngày nào thì đi?"
" Thứ năm, em lái xe."
"Chỉ hai ngày nữa thôi !!"
"......!Ừ, còn hai ngày nữa ."
"................" Lật người.
Lại lật người.
Lật người liên tiếp.
Quách Trí:".....!Anh có ngủ không hả ?"
" Không ngủ được !"
Liêu Viễn ôm Quách Trí, căng thẳng, hoảng loạn :" Không đủ thời gian thì phải làm sao ?"
"....Không đủ cái gì ?"
" Mua đồ! Mua quần áo!"
Quách Trí :".........Mua quần áo?" Mua đồ thì còn có thể hiểu được.
" Quần áo của anh đều không ổn !" Liêu Viễn càng nghĩ càng sốt ruột.
Quách Trí:".........." Xoa lông mày.
Tinh thần Liêu Viễn đang hoảng loạn.
" Bình tĩnh lại cho em !" Quách Trí lật người đè anh xuống," Không phải chỉ là gặp ba mẹ em thôi sao ! Cuống cuồng cái gì chứ !" Còn mua quần áo ! Làm như sắp lên kiệu hoa không bằng .
" Quần áo của anh thực sự không ổn mà !" Liêu Viễn âu sầu," anh không có quần áo chỉnh tề đàng hoàng."
Với câu nói này, Quách Trí mới nhớ ra.
" Ờ .....!quả thực là ....." Cô nói.
Liêu Viễn là một người biết ăn mặc, không biết có phải là bẩm sinh đã có khiếu với thời trang hay không.
Ngoại trừ quần áo thể thao thì trang phục của anh tương đối thời trang.
Nói cách khác, trẻ trung và cá tính.
Dưới con mắt của Quách Trí thì đương nhiên là đẹp, nhìn sao cũng thấy không đủ.
Nhưng nếu là đi gặp cha mẹ, thế hệ trước chắc chắn không thể chấp nhận được sở thích ăn mặc này.
" Aizz, không sao đâu." Quách Trí nhanh chóng gạt sang một bên, Anh mua đại lấy hai bộ đi.
Em nói cho anh biết, thứ năm chúng ta tới đó......!Ừm, có lẽ ở bốn đến năm ngày, cũng không cần ở lâu quá.
Lần nào em về nhà mà ở lâu quá, là mẹ em đều phiền em.
Khoảng bốn đến năm ngày, chúng ta liền quay về.
Anh thấy được không ? Nếu anh có kế hoạch khác, thì ở một hai tối rồi quay về trước cũng được."
" Anh không có kế hoạch gì mà.
Anh chỉ lo không đủ thời gian.
Hai ngày này bận lắm !"
" Được rồi, không sao, không sao, anh thì cứ lo vớ vẩn."
Quách Trí nào dám nói ra, thực ra cô cũng lo lắng.
Làm leader của một đội, cô đã quen lo lắng rồi và không bao giờ để lộ cảm xúc làm ảnh hưởng đến cấp dưới.
Sự khôn ngoan chính là rèn luyện từ từ theo cách này.
Haizz, al à, vẫn còn non và xanh lắm .
" Ngủ, ngủ." Cô nói xong ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bỏ lại Liêu Viễn phát sầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, không ngủ được.
Trưa thứ bam Quách Trí nhận được điện thoại của Liêu Viễn.
" Tối nay anh không kịp về nhà nấu cơm rồi, em tự mình ăn ở bên ngoài nhé."
"Ừ.Có lẽ em cũng phải tăng ca." Cô nói.
Cô phải tranh thủ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, nếu không tới ngày mai, ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ lớn, mọi người đều mất tập trung, chắc chắn là không làm xong việc.
"Ừ.
Buổi sáng anh có hầm canh rồi, tối em về đừng quên uống đấy, à còn nữa," Liêu Viễn nói," Trong túi xách của em có bánh quy, nếu đói bụng thì ăn lót dạ trước một chút, đừng để lát nữa lại đau dạ dày."
Sau khi càm ràm đôi câu, thì vội vàng cúp điện thoại như thể rất gấp gáp.
Quách Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động rồi nhét lại vào trong túi quần.
kéo cái túi xách của mình qua lục lục, quả nhiên tìm được ba cái bánh quy.
Anh bỏ vào khi nào thế nhỉ ?
Khóe miệng của Quách Trí không kìm được mà khẽ vểnh lên.
Liêu Viễn cực kỳ bận rộn.
Lúc nghỉ ngơi, trên đường chạy show, anh canh thời gian rồi gọi điện thoại.
" Anh Tôn, nói cho em biết lần đầu tiên đến nhà bạn gái nên mua gì ?"
" Anh Triệu, ngày trước bố vợ anh làm khó anh thì anh đối phó thế nào ?"
" Anh Lý, anh mau truyền chút kinh nghiệm cho em !"
" Tối nay có thời gian không, ra ngoài ăn đi, giang hồ cấp cứu đó !"
Buổi tối, anh tụ tập mấy người bạn lớn tuổi, đã lập gia đình hoặc ít nhất là đã từng gặp bố vợ, Liêu Viễn thành khẩn học hỏi kinh nghiệm từ họ.
Vậy không thể tránh khỏi bị mấy ông anh lớn gặng hỏi một trận.
" Lại có bạn gái lúc nào vậy ?"
" Ai thế ? Quen không ?"
" Trong giới à ? Hay ngoài giới?"
Được hỏi về bạn gái, không giống như Quách Trí thoải mái giới thiệu anh với đồng nghiệp, Liêu Viễn có chút xấu hổ khi mở miện.
Anh luôn cảm thấy mình không xứng với Quách Trí, lôi tên Quách Trí ra, giống như .....!có hơi làm cô mất mặt.
" Xem như trong giới ạ." Anh nói một cách mập mờ," Cô ấy là biên tập."
Anh nghĩ có lệ cho qua, thế nhưng nhóm thính giả lại không chịu.
Đàn ông mà một khi buôn chuyện thì cũng chẳng thua phụ nữ đâu.
" Nhà nào hả ?"
" Nhà K."
" Yo! Nhà K à ! Mày được đấy!" Mấy người ồn ào," Nói, nói mau, ai vậy ?Biết đâu quen đấy !"
Liêu Viễn bất lực, đành phải nói ra :" Anh Lý và anh Tôn có thể quen, tên cô ấy là Quách Trí."
Ngay khi tên Quách Trí vừa vang lên, người không biết thì không sao, còn cái miệng của anh Lý thì há hốc, anh Tôn thì phun ra luôn ngụm rượu trong miệng.
"Quách Trí?"
" Biên tập Quách ?"
Hai người đồng thời lên tiếng.
Đưa mắt nhìn nhau, sau khi cùng phát ra tiếng " Đệch", lại hỏi :" Là biên tập Quách đó đó sao ?"
Liêu Viễn đỏ mặt gật đầu :" Chính là biên tập Quách, Quách Trí đó đó."
" Mày muốn đi gặp mặt cha mẹ cô ấy ?"
Mặt Liêu Viễn càng đỏ hơn, gật đầu.
" Ây dô má ơi !"
Hai người liền gạt người khác ra, chuyển sang ngồi bên cạnh Liêu Viễn, mỗi người kéo một cánh tay anh.
" Em trai, bọn