Edit : Michellevn
Liêu Viễn nói sẽ về sau tám giờ, Quách Trí nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã gần chín giờ rồi mà Liêu Viễn vẫn chưa về.
Hôm nay bận vậy sao ?
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa vang lên tiếng bùm bùm, như là có người đang đá cửa.
" Quách Trí, em có đó không ? Mở cửa cho anh !" Giọng Liêu Viễn vang lên từ ngoài cửa.
Quách Trí bỏ ipad xuống xỏ dép lê vào lẹt xẹt đi ra mở cửa .....!Hơ ! Liêu Viễn đang túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang !
" Đây là những gì thế ?" Quách Trí kinh hãi .
" Đồ để ngày mai mang đi ." Liêu Viễn đá bay giày, chân không bước đi vào.
May mà anh to con lại có sức lực, nếu không với bao nhiêu đó đồ thì quả thật là người bình thường khó mà cầm trong một lần.
" Là những gì vậy ?" Quách Trí bước tới đỡ cho anh, lần lượt đặt từng cái lên sàn nhà.
Cánh tay Liêu Viễn cuối cùng cũng được thả lỏng, xoa xoa cánh tay đau nhức và nói :" Đồ mua cho chú dì, và cả quần áo của anh nữa."
Quách Trí nghe vậy thì vui vẻ, nhóc ngốc còn biết lần đầu tới cửa phải mang theo đồ đó nha, cô đã nghĩ để sáng mai đi siêu thị mua đại chút gì đó là được rồi.
" Để em xem là những gì nào ?" Vừa nói, vừa khom người xuống lật lật mấy hộp mấy túi đó.
" Ể? Anh mua cả tổ yến nữa cơ à ? Này là gì á ? Đệm mát xa ? Hàng Nhật ?"
" Ừ, hai cái đó đều là dành cho dì.
Thuốc lá và rượu là cho chú, em thấy được không ?" Liêu Viễn nói rồi đưa qua hai cái túi.
Quách Trí đón lấy xem, rượu là Mao Đài, thuốc lá là Ngọc Khê.
Giá cả tổ yến cô không rõ lắm, nhưng đệm mát xa Nhật Bản cô đã từng xem ở trung tâm thương mại.
Tay cầm thuốc lá thoáng khựng lại.
" Tiêu hết hai vạn hả ?" Ngẩng đầu lên hỏi Liêu Viễn.
" Không tới.
Cũng chỉ hơn một vạn chút thôi." Liêu Viễn đáp.
Anh nói hơn một vạn, Quách Trí không tin.
Cô ước chừng nhất định phải không dưới một vạn rưỡi.
Mặc dù cô đã giúp đỡ Liêu Viễn rất nhiều việc, nhưng chưa bao giờ hỏi đến vấn đề tài chính của Liêu Viễn.
Cô chỉ biết rằng, mặc dù mùa trước anh chỉ bắt kịp được giai đoạn cuối, nhưng Liêu Viễn vẫn kiếm được một món tiền.
Mùa này vừa mới bắt đầu, gần đây tiền vào tài khoản Liêu Viễn tương đối nhiều.
Nhưng mà, đàn ông có tiền hay không là một chuyện, còn anh ta có sẵn sàng tiêu tiền cho bạn hay không, lại là một chuyện khác.
Liêu Viễn, thằng nhóc còn chưa đến hai mươi tuổi này, lần đầu tiên tới nhà cô, đã tiêu gần hai vạn để chuẩn bị quà cáp, trong lòng Quách Trí quả thực là có xíu xiu cảm động.
Quách Trí luôn tự lực cánh sinh, coi trọng sự nghiệp, nhưng cô cũng không phải là cô nàng ngốc nghếch coi tình yêu theo kiểu một túp lều tranh hai trái tim vàng.
Cô không nói những câu đạo đức giả đại loại như " Thật là, sao mà tiêu nhiều tiền dữ vậy".
Nếu một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau ở bên nhau, thì không cần thiết phải phân chia tiền bạc rạch ròi vặt vãnh như vậy.
Anh ta đối với bạn tốt, thì bạn liền đối với anh ta tốt hơn, vậy mới hợp lẽ.
Chứ không phải ăn có bữa cơm thôi cũng phải chia đôi, của ai người nấy trả.
Đàn ông tiêu tiền, thể hiện cái tâm của mình.
Cứ thẳng thắn đón nhận là được .
Cô sờ sờ cổ anh, nhéo nhéo vành tai anh, mím môi cười khen ngợi anh :" Anh được đấy.
"
Ánh mặt mềm mại,
Tim Liêu Viễn đập thình thịch.
Anh biết tâm ý của anh đã được cô đón nhận, anh cũng biết cô đang vui vẻ.
Đầu ngón tay cô nheo nhéo vành tai anh, khẽ vân vê lỗ tai anh.
Nhồn nhột, tê tê, ngứa ngứa.
Đây là sự mờ ám mà cô rất thích, mỗi khi cô làm như vậy, thì có nghĩa là tâm trạng cô đang rất tốt.
Trong ánh mắt mềm mại của cô, anh cảm nhận được tâm ý của anh và cô đã có sự gắn kết.
Cảm giác này thật tuyệt vời, nó làm tan biến hết sự cô đơn và xa cách, khiến trái tim anh vừa chua xót vừa thỏa mãn.
Vào lúc này, càng khiến anh cảm thấy những gì mình làm vì Quách Trí thật sự đáng giá.
Anh không kìm được, cúi xuống hôn cô.
Quách Trí nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn này.
Khi tâm hồn người đàn ông và người phụ nữ được gắn kết, nụ hôn xảy ra khi yêu thích nhau hoàn toàn khác với nụ hôn kích thích ham muốn tình dục thông qua sự cọ sát của đôi môi và sự trao đổi nước bọt nhằm giải tỏa nhu cầu sinh lý.
Chuẩn.
Đôi mắt Quách Trí nhắm nghiền, đầu óc trống rỗng, dục vọng cũng không quá mãnh liệt.
Cả người cảm nhận được chính là sự dịu dàng của người đàn ông trẻ tuổi này.
Vòng ôm dịu dàng, sự liếm mút nhẹ nhàng.
Bờ môi anh ấm áp, cái cằm nhẵn nhụi.Cọ sát nhè nhẹ, tỉ mỉ liếm láp.
Khi đầu lưỡi anh quấn lấy cô, một cảm giác tê dại lan từ đầu lưỡi đến toàn thân, giống như một luồng điện yếu ớt, không đau nhưng lại làm người ta suy yếu.
Quách Trí mất hết sức lực.
Phải tựa vào lồng ngực rắn chắc của Liêu Viễn mới không bị sụi đi.
Liêu Viễn vẫn hôn cô.
Không biết đã hôn được bao lâu, nhưng vẫn không chịu buông ra.
Quách Trí không biết, thì ra bản thân mình cũng có thể say đắm một nụ hôn như vậy.
Khi cô cảm giác bờ môi của Liêu Viễn tách rời khỏi mình, thì không hiểu sao cô cảm thấy mất mát và mở mắt ra.
Đôi mắt Liêu Viễn gần trong gang tấc.
Đen láy, lấp lánh và ẩm ướt, phản chiếu rõ nét hình bóng của cô.
Quách Trí chăm chú nhìn mắt anh, đôi mắt chớp chớp.
Liêu Viễn nở nụ cười.
"Quách Trí.....!" Trán anh kề trán cô, khẽ khàng gọi tên cô.
Anh thích em.
Quách Trí cũng cười, nhẹ giọng :" Liêu Viễn...."
Em cũng thích anh.
Không cần phải nói ra.
Cô hiểu, anh cũng hiểu.
Ánh mắt Liêu Viễn càng trở nên sáng hơn, sự sung sướng và vui vẻ của anh diễn ra trong yên lặng.
Anh cắn môi cô, lần này, hôn mạnh bạo.
Lúc này Quách Trí mới cảm nhận được sức nóng dâng lên, dục vọng trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều.
Cô nhiệt tình đáp lại đầu lưỡi anh, quấn quít lấy nhau, cắn xé và mút lấy nhau.
Dây thần kinh ở đầu lưỡi kích thích lẫn nhau, làm cho sự run rẩy lan tràn khắp cơ thể.
Bàn tay vịn vai anh không kìm được mà túm chặt lấy áo anh.
Rất muốn xé toạc những quần áo vướng víu này ! Rất muốn vuốt ve cơ thể cường tráng săn chắc của anh ! Rất muốn quấn lấy vòng eo anh mà suồng sã !
Hơi thở Quách Trí rối loạn, nhưng cô nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng.
Cô buộc mình phải tách khỏi bờ môi Liêu Viễn.
Liêu Viễn không bỏ qua mà dướn tới, bị cô dùng hai ngón tay chặn lại.
"Này, anh về còn chưa rửa tay đâu đấy." Hai má Quách Trí hây hây đỏ, mềm mại mướt mát.
Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, đẩy Liêu Viễn:" Mua quần áo gì nào ? Đi thay mặc cho em xem thử coi có hợp hay không ."
Chuyện lớn à nha ! Trong lòng Liêu Viễn không chắc chắn, vốn đã muốn để Quách Trí xem giúp một chút.
Anh lưu luyến mổ nhẹ lên đôi môi hơi sưng đỏ của cô, trấn tĩnh lại tinh thần rồi buông cô ra.
" Mua được mấy