Edit : Michellevn
Ngày cuối cùng của tuần lễ vàng, Quách Trí đưa Liêu Viễn đi gặp Lâm Bác.
Nghĩ rằng sắp được đối phương quan sát phỏng vấn, Liêu Viễn đặc biệt mặc áo sơ mi.
Từ sau khi anh cố ý mua mấy cái áo sơ mi để đi đến nhà Quách Trí thì Quách Trí đã yêu ngay phong cách anh mặc sơ mi.
Dĩ nhiên yêu thích hơn cả chính là được tự tay cởi từng nút áo và cởi áo ra cho anh.
Áo sơ mi play chơi không biết chán luôn.
Lâm Bác rõ ràng là lớn tuổi hơn Quách Trí, chắc phải hơn ba mươi rồi.
Bộ vest và sơ mi rất sang trọng, mang một khí chất điềm đạm, trên mặt đầy vẻ tự tin, có nét quyến rũ riêng biệt của người đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa, dáng dấp anh ta rất được.
Bỗng dưng Liêu Viễn nhớ tới thuộc tính cuồng sắc đẹp của Quách Trí.Không lẽ, thuộc tính này của cô nghiêm trọng đến mức kết bạn cũng phải nhìn mặt sao ?
" Tổng giám đốc Lâm ." Anh rất lịch sự khách sáo.
Lâm Bác nhìn anh đánh giá, nở nụ cười điềm tĩnh bảo :" Gọi anh Lâm thôi."
" Anh Lâm ." Liêu Viễn nghe lời thuận theo .
Bàn vuông bốn người, anh ngồi đối diện với Lâm Bác, Quách Trí ngồi giữa hai người, tủm tỉm cười.
Vóc dáng mảnh mai thon thả, Quách Trí lại được gọi là " Quách Gia", ngoài tính cách quả quyết giỏi giang, thì chẳng liên quan gì đến hệ thần kinh thô to của cô cả.
Thật lòng Quách Trí cảm thấy chẳng có gì sai khi giao Liêu Viễn cho Lâm Bác hết.
Theo ý kiến của cô, quan hệ của cô và Lâm Bác đã là chuyện của tám trăm năm về trước rồi, đã biến mất tan thành mây khói từ lâu.
Chuyện sau này chỉ đơn giản là qua lại giữa nam nữ trưởng thành mà thôi.
Nếu nói về những người đàn ông khác ngoài Liêu Viễn thì gần đây nhất cũng chỉ có một mình Triệu Thiên Trác, chẳng hề dính dáng gì với Lâm Bác cả.
Quách Trí nghĩ, dù Liêu Viễn ghen thì cũng nên ghen với Triệu Thiên Trác, chứ dạng quá khứ như Lâm Bác này thì có gì mà phải ghen ?
Đối với Lâm Bác, cô vẫn luôn đánh giá cao và tín nhiệm.
Trong mắt cô, Lâm Bác là một người đàn ông điềm đạm thành thục,có thể xử lý tốt chuyện quan hệ nam nữ này một cách lý trí.
Đề cập đến công việc, anh ấy sẽ không để tình cảm cá nhân xen vào.
Mặc dù trước kỳ nghỉ, lần đó không hiểu vì sao mà anh ta lại đưa ra ý kiến quay lại với nhau.
Nhưng Quách Trí cho rằng lúc ấy anh ta đã uống say.
Nói không chừng cũng là vì tuổi lớn rồi, muốn ổn định lại, nên không kén chọn nữa, với tư tưởng tìm bừa lấy một người có cùng hoàn cảnh nên mới muốn hợp lại với cô.
Dù sao thì cô đã từ chối anh ta rồi.
Trong suy nghĩ của Quách Trí, chuyện này thực sự đã được xem là kết thúc rồi.
Căn bản là cô không thể ngờ, chuyện như vậy, trong mắt cô và Lâm Bác là hai góc nhìn hoàn toàn khác nhau.
Đầu tiên, Lâm Bác thì nghĩ mình đã thực suy nghĩ thấu đáo, muốn cùng với Quách Trí bên nhau lần nữa.
Thứ hai, Quách Trí nghĩ cô đã từ chối Lâm Bác xong rồi, nhưng bản thân Lâm Bác lại không nghĩ như thế.
Lúc ấy anh ta cho rằng dù sao Quách Trí vẫn độc thân, hiển nhiên trong chốc lát cũng sẽ không kết hôn ngay.
Cho nên anh ta nghĩ không cần bức ép cô căng quá.
Anh ta không thể ngờ, đột nhiên Quách Trí có một người bạn trai có tên có tuổi, thậm chí còn đưa luôn về nhà, qua luôn cửa " Gặp phụ huynh."
Nhưng vậy thì đã sao chứ ? Thằng nhóc mười chín tuổi? Có thể như vậy mà ổn định sao ? Tương lai dài thế nào, con đường đi hướng nào, nó còn chưa biết rõ đâu.
Liệu nó có thể biết rõ ai muốn đi cùng nó suốt cuộc đời sao ?
Lâm Bác không hề coi trọng mối quan hệ tình yêu này.
Quách Tiểu Trí à, anh ta nhìn gương mặt đẹp trai của Liêu Viễn một cách sâu xa, cũng chỉ là bị mê đắm bởi sắc đẹp mà thôi.
Cô say đắm một hồi, nồng nhiệt qua rồi thì cô cũng phải tỉnh lại thôi.
Điều này rất bình thường, anh ta cũng có một thời nồng nhiệt với một ngôi sao nhỏ mới nổi.
Cô ta gợi cảm muốn mạng luôn, suýt chút nữa thì anh ta đồng ý cưới cô ta.
Nhưng trải qua một thời nồng nhiệt, anh ta cũng trở nên nhạt dần.
Không phải chỉ là chút chuyện lẻ tẻ sao ! Lâu dài rồi thì cũng sẽ không còn sự mới mẻ nữa.
Mong muốn cuối cùng vẫn là một người có thể hiểu mình, ủng hộ mình và có thể nắm tay cùng mình song hành tiếp bước.
Thế nên, cho dù Quách Trí thần kinh thô đẩy bạn trai hiện giờ đến trước mặt anh ta, Lâm Bác cũng sẽ không nóng vội .
Chỉ là, anh ta ....hơi bị bực bội.
Mà thôi.
Đối với chính bản thân mình, cho dù là vóc dáng hay khuôn mặt, đương nhiên anh ta đều tự tin.
Đấy là chưa kể, theo quan điểm của anh ta, vóc dáng và gương mặt của đàn ông cũng chỉ là giá trị đi kèm mà thôi, còn giá trị thực sự của đàn ông phải được thể hiện trong sự nghiệp và xuất thân.
Nhưng khi ngồi trước một tiểu thịt tươi mặc áo sơ mi trắng có thể tạo cảm giác đồng phục hấp dẫn, và cả người con gái bạn đã từng yêu, hiện giờ bạn vẫn muốn dành cả cuộc đời cho cô ấy.
Mà đôi mắt cô ấy thì vừa nhìn tiểu thịt tươi kia lấp tức sáng ngời lấp lánh, dù Lâm Bác có tự tin đến đâu đi nữa thì anh ta cũng .......đắng lòng.
Cũng may mà lòng dạ anh ta thâm trầm, dù cảm nhận trong lòng ra sao, thì nét mặt vẫn bình tĩnh thoải mái, hỏi một chút tình trạng công việc hai năm này của Liêu Viễn, trong lòng đã có ý tưởng sơ bộ.
"Trên cơ bản, xem như cậu là hoang dã.
Khóa học diễn xuất, đào tạo người mẫu,.....!đều không hệ thống lắm.
Ờ, cả đào tạo khiêu vũ nữa...." Anh ta châm điếu thuốc, nói :"Nếu cậu muốn chính thức làm nghề này, thì sau khi qua đây, tôi sẽ sắp xếp cho cậu tập luyện chuyên sâu hơn với cường độ cao.Có thể tương đối dày đặc, khô khan và quan trọng là nghiêm khắc.
Chúng tôi rà soát người cũng là như vậy.
Bao nhiêu đứa trẻ đều có ước mơ ngôi sao, kết quả đến cả cửa ải huấn luyện này cũng không qua nổi.
Thế nên, cậu ....!đến lúc đó có thể chịu được hay không ?"
Liêu Viễn vừa định nói thì Quách Trí đã cầm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, quay đầu qua nói với Lâm Bác :" Liêu Viễn không vấn đề, em tin tưởng anh ấy."
Khi cô nói lời này, cằm cô khẽ hếch lên, ánh mắt sáng ngời.
Tuy Liêu Viễn chỉ nhìn được sườn mặt của cô, nhưng từ trong giọng nói của cô cũng có thể cảm nhận lòng tin mà cô dành cho anh.
Giống như có một luồng nhiệt truyền vào cơ thể.
Trái tim vì được tăng cường bổ sung mà sản sinh ra sức mạnh vô hạn, có thể đối mặt với tương lai vô định một cách không hề sợ hãi.
Anh mím mím môi, trở tay nắm lại bàn tay của Quách Trí.
Lâm Bác:" ............" Bà mẹ nó, ngay mặt anh ta mà khoe ân ái cơ đấy .
Lâm Bác quay đầu sang chỗ khác, mãnh liệt phun ra một làn khói trắng.
" Ok." Anh ta cười gảy gảy tán thuốc," Vậy cứ quyết định vậy đi."
Họ chuyển qua lịch làm việc của Liêu Viễn một chút.
Sắp xếp công việc sau kỳ nghỉ lễ của Liêu Viễn đều đã được lên lịch ổn thỏa trước kỳ nghỉ rồi.
Hơn nữa lúc này chính là mùa cao điểm của chụp hình cho shop online, Lâm Bác cũng không để việc kiếm tiền của Liêu Viễn bị chậm trễ, vì thế anh ta quyết định, để anh làm việc trong nửa tháng này trước đã, sau đó hẵng đến công ty anh ta ký hợp đồng.
" Anh tìm cho Liêu Viễn một người đại diện tốt chút đấy ." Quách Trí căn dặn.
" Không cần tìm." Lâm Bác dập tắt điếu thuốc," Tôi sẽ đích thân dẫn dắt cậu ấy."
" Hả ?" Quách Trí không hài lòng," Anh có thời gian sao ?"
Gan của Lâm Bác lên cơn đau !
Công ty phát triển đến hiện tại, còn có tư cách để được anh ta đích thân dẫn dắt, chính là hai người trẻ mà anh ta vô cùng xem trọng.
Cũng vì điều này mà hai cậu trai đó bị những nghệ sĩ khác trong công ty hâm mộ ghen tỵ hận.
Vậy mà đến Quách Trí , cô vẫn chưa hài lòng hả cô !
Dù Lâm Bác khôn ngoan như thế, đã hít một hơi thật sâu rồi, thì cõi lòng vẫn cảm thấy tái tê.
Liêu Viễn trước giờ luôn nhạy cảm và có phần nhận ra.
Chỉ là anh có thể cảm nhận được, quan hệ cá nhân của Quách Trí và Lâm Bác vô cùng tốt.
Với mối quan hệ