Edit : Michellevn
Vào thứ hai của tuần kế tiếp, Cố Thanh Hạ cuối cùng cũng trở về sau kỳ nghỉ.
Cô ấy vin vào tuần lễ vàng rồi nghỉ thêm mấy ngày phép năm nữa nên quay về trễ hơn so với người khác.
Nhưng chừng đó đã làm Quách Trí nghẹn chết luôn.
Trưa thứ hai, tức tốc không ngừng mà kéo bạn tốt cùng đi ăn trưa, kể cho cô ấy nghe chuyện đưa Liêu Viễn về ra mắt phụ huynh.
Kết quả .....! suýt chút nữa làm cho người đẹp lãnh diễm chết vì sặc nước trà.
Cô ấy ho sặc sụa.
Mãi mới dễ thở lại được, vuốt ngực, trợn trừng hai mắt lên :" Cậu .....Cậu không sao chứ ?"
" Không phải vẫn đang sống trước mắt cậu đó sao ......!" Quách Trí nói .
" Cậu thật là,.....thực sự quyết định cậu ta rồi hả ?" Cố Thanh Hạ quả thực là không thể tin được." Mà không ! Dì .....!không giết cậu à ?"
"Dì .....!đồng ý rồi sao ?" Nói sao thì cô ấy cũng không thể tin được.
Nhắc tới cái này, Quách Trí cũng đần người luôn.
Cô liền kể ra chuyện gã đàn ông coi mắt khiến mẹ cô kinh tởm.
" Họ sợ căn nhà của tớ, sẽ không được nhà mẹ đẻ cho đi, sợ bị giữ lại cho em trai tớ." Quách Trí chửi toáng lên," Bà mẹ nó, lúc đó mẹ tớ cũng nổi xung lên luôn ! Cha ruột, mẹ ruột, em ruột tớ chưa bao giờ để ý đến căn nhà của tớ ! Mẹ nó cái thứ gì đâu ! Tiền còn không kiếm nhiều bằng tớ nữa! Sao có thể lớn mặt như vậy mà nói ra thêm tên vào giấy tờ nhà rồi kết hôn ?"
Cố Thanh Hạ day day mi tâm, lại tiếp tục nhéo nhéo mi tâm:" Kêu hắn ta đi chết được rồi đấy!"
Quách Trí bưng tách trà lên uống ừng ực, nuốt xuống nói :" Lúc ấy mẹ tớ tức quá chừng, vậy mà sau đó bà ấy không hề nhắc với tớ một chữ nào cả ! Căn bản là tớ không biết gì xất, nếu tớ mà biết á, tớ phải đi tẩn hắn ta!"
"Sau này mẹ tớ nói với tớ, bà ấy cảm thấy Liêu Viễn không phải là không thể, chỉ là kêu tớ giữ tiền cho chặt vào, đừng để người ta tính kế là được."
Cố Thanh Hạ nhất thời không theo kịp bước nhảy này, há hốc mồm ra :"...........Dì nghĩ như như vậy sao ?"
Quách Trí chậc một tiếng, kể cho Cố Thanh Hạ những gì mẹ cô đã nói ngày hôm đó.
Quả thực là nói đúng tâm tư của Cố Thanh Hạ rồi! Cô ấy lập tức khen ngợi ngay :" Lời dì nói không sai chút nào ! Cuộc đời của mình sao phải bị người khác khống chế chứ, tự tay mình nắm giữ không phải là thiết thực nhất hay sao ?"
Thực ra thì Cố Thanh Hạ vẫn luôn có phần coi thường Liêu Viễn.
Cô ấy là một người phụ nữ có niềm kiêu ngạo từ trong xương cốt, ánh mắt nhìn đàn ông vô cùng xoi mói.
Cô ấy muốn tìm một người đàn ông để duy trì mối quan hệ ổn định và lâu dài, nhằm đối phó bố mẹ ở nhà.
Từ trong rất nhiều người theo đuổi, đã lựa chọn ra được Lý Thịnh, người có đầy đủ tính khiêu chiến nhất.
Chỉ vì đó là người đàn ông chất lượng tốt nhất trong số những người theo đuổi cô ấy.
Kiểu người như cô ấy, đối với loại nhóc con vẫn chưa hề có gì như Liêu Viễn, thì dù thế nào đi nữa cũng khó mà để vào trong mắt.
Thế nên, cho tới bây giờ, cô ấy đều không tán thành Quách Trí và Liêu Viễn ở bên nhau.
Chẳng qua là cô ấy tuân thủ nghĩa vụ bạn bè , không can thiệp vào cuộc sống của người ta mà thôi.
Nhưng khi nghe câu nói của mẹ Quách, suy nghĩ của cô ấy có phần thay đổi :" Vậy Alex........" Hiện giờ cô ấy cảm thấy, có lẽ Liêu Viễn thích hợp với Quách Trí cũng không chừng.
" Liêu Viễn ấy à ......" Quách Trí chống cằm," Tớ nói cậu này nha, Thanh Hạ, đã nói tớ không thể so sánh với cậu được rồi, nhưng với người bình thường, tớ cho rằng tớ cũng không tính là xấu đúng không ? Nhưng cậu có biết tớ đã gặp phải những người gì trong những buổi xem mắt không ?"
Cô kể cho Cố Thanh Hạ về từng con hàng độc trong những buổi xem mắt kia.
" Những người này còn chẳng bằng Triệu Thiên Trác ấy.
Tuy chỉ là bạn tình, nhưng không hề thiếu phong độ nên có của người trên giường và xuống giường.
Hẹn hò trước đó tặng tớ một sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels(*), tớ không cần.
Tớ nói, khoản này tớ có, tớ muốn hay không là chuyện của tớ, cốt yếu là thái độ của người ta về điều này.
Hai ngày trước vẫn gọi điện thoại cho tớ muốn hẹn gặp, tớ nói cho anh ta biết giờ tớ có bạn trai rồi.
Người ta liền lịch sự khách sáo, chúc phúc hai câu.
Dù thế nào đi nữa thì ít nhất cũng không làm người ghê tởm." Cô nói.
(*)Van Cleef & Arpels là một công ty trang sức, đồng hồ và nước hoa cao cấp của Pháp
" Lý do kinh tế thôi." Cố Thanh Hạ nói, " Không phân biệt nam nữ, cứ có khả năng chèo chống kinh tế, thì mới có thể phóng khoáng rộng rãi lên được."
Quách Trí lắc đầu :" Có lý chút thôi, nhưng không hoàn toàn.Đã nói kiếm tiền không nhiều bằng tớ mà, thu nhập tháng ít nhiều cũng trên vạn, kinh tế có eo hẹp đến đâu đi nữa thì tiền một chai nước cũng so đo.
Vẫn là vấn đề con người cả thôi.
Cậu chưa từng đụng độ, nên cậu không biết đâu."
Cô chậc một tiếng," Thực sự là tớ không phải rất xấu mà đúng không? Xấu xí đến mức những gã đàn ông này đều cảm thấy họ ngồi tít trên cao, hẹn hò với tớ là bố thí cho tớ hả ?" Cô ngẫm nghĩ liền đau trứng.
Cố Thanh Hạ chế giễu :" Cậu nghĩ con mắt của Triệu Thiên Trác mù chắc ? Anh ta chính là tay ăn chơi có tiếng, mắt nhìn người cao lắm đấy."
Quách Trí đương nhiên không xấu, mặc dù cô không xinh đẹp mỹ miều như Cố Thanh Hạ, nhưng đường nét khuôn mặt trong sáng, có khí chất và sức hấp dẫn riêng biệt.
Cố Thanh Hạ nghĩ nghĩ, rồi cân nhắc :" Có thể còn là nguyên do xem mắt ? Vì có chứa mục đích rõ ràng, hầu hết mọi người đều cho rằng đàn ông thì có thể đợi thêm vài năm nữa, mà phụ nữ thì không thể đợi được.
Vì thế một khi phụ nữ gia nhập vào thị trường xem mắt, chính là có nhu cầu,còn là nhu cầu cấp bách nữa, thế nên nhất thiết phải hạ thấp thái độ xuống, mà họ chính là ngồi tít trên cao và nghĩ rằng để mắt tới cậu thì chính là bố thí cho cậu."
Cô ấy cười lạnh :" Vẫn là dì nói đúng.
Dựa núi núi đổ, dựa nước nước cạn.
Dựa vào người đàn ông như vậy, cúi đầu một đời có ý nghĩa sao ? Thà rằng tự mình kiếm tiền cẩn thận, chỉ dựa vào chính mình.
al ......"
Cô ấy nghĩ nghĩ, gật gù :" Nghĩ như vậy, al thực sự rất thích hợp với cậu." Vì đã có một người mạnh mẽ, có khả năng kiếm tiền, vậy người còn lại quả thật là không có ai bằng được như Liêu Viễn, biết làm cơm, biết dọn dẹp nhà cửa ......!Với Quách Trí mà nói, khả năng bù đắp so với mạnh mẽ lại càng ổn định hơn.
Quách Trí nói suốt nửa ngày, đến lúc này mặt mày mới buông lỏng dễ chịu, nở nụ cười.
" Đúng vậy !" Cô cười, " Mà những người tớ đã xem mắt đó, chẳng có một ai bì được với vẻ đẹp của Liêu Viễn nhà chúng ta cả.
Đấy là còn chưa nói đến cơ bụng tám múi.
Tớ nói cậu nhé, cái gã mà yêu cầu tớ thêm tên vào giấy tờ nhà đó, bụng dưới đã có chút phình ra rồi, thật không biết sao hắn ta lấy đâu ra tự tin lớn như vậy nữa ! Cậu có biết, mỗi ngày tớ về nhà, mở cửa ra, trông thấy ngay một gương mặt khôi ngô, cùng ánh mắt háo hức chờ tớ trở về nhà, cảm giác thế nào chứ ? Tớ nói cho cậu biết nhé, tâm trạng hết sức là ......!sung sướng !" Cô cười hi hi.
Cố Thanh Hạ :" ............Mặt chó."
Quách Trí cười phá ra.
" Gần đây cậu và tổng giám đốc Lý thế nào rồi ?" Nói xong chuyện của cô, cô vẫn quan tâm đến Cố Thanh Hạ." Cái hôm mà Triệu Thiên Trác gọi điện cho tớ ấy, nói rằng cậu nghỉ phép mà chẳng nói tiếng nào với anh Lý cả, trạng thái của anh Lý bất ổn lắm