Edit : Michellevn
Quách Trí và vội mấy miếng cơm rồi nói với các đồng nghiệp :" Tôi về trước đây."
Cô về văn phòng, kéo chuột đánh thức máy tính, mở Weibo ra xem một chút.
Mất gần hết thời gian nghỉ trưa, cơ bản đã rõ quá trình của sự việc.
Đầu tiên là mấy ngày trước, đột nhiên có một blogger nhỏ tung tin, rằng "Nam chính vai sa sút được phú bà bao nuôi" trong phim.
Fan của Liêu Viễn liền bùng nổ một trận.
Nhưng nhanh chóng bị đè xuống, có vẻ đúng như Liêu Viễn đã nói, thủy quân của Lâm Bác.
Vốn đến đây thì đã hết chuyện rồi.
Nhưng đêm qua, đột nhiên lại có người đăng một bức ảnh comment, chỉ ra tên họ và nghề nghiệp của cô.
Họ Quách, lại còn làm biên tập viên....Follow Liêu Viễn chưa đến trăm người, các fan sàng lọc từng người theo dõi anh, nhanh chóng soi ra cô.
Lúc này mới đồng loạt mà tấn công cô.
Thấy lượng comment trong weibo tăng đột biến, và cái nào cũng đều là chửi rủa, muốn nói Quách Trí không tức giận thì khẳng định là giả.
Trên thực tế cô rất tức giận.
Bất kể là ai bị người khác chửi rủa như vậy đều không thể không tức giận.
Đặc biệt trong số đó còn có thành phần cá biệt thấp kém, lời nói ra đều là thô tục, bẩn thỉu.
Chưa kể Weibo của cô một nửa là mang tính chất công việc, đối mặt đều là đồng nghiệp và người cùng nghề.
Nhưng cô không giận Liêu Viễn.
Cô biết chuyện này căn bản không nằm trong dự liệu của Liêu Viễn, anh cũng không thể kiểm soát được.
Cô tức giận chính là bức ảnh chụp kia.
Cô xem một lúc mới nhớ ra đó là ở đâu.
Là ở sân bóng đó !
và Liêu Viễn còn tìm Triệu Hiên giúp đỡ xác nhận sự khác biệt, là phụ nữ, Quách Trí gần như lập tức đã đoàn được ra được là ai làm.
Cô không khỏi nghiến răng lại.
Liêu Viễn! Hoa đào thối của anh !
Các đồng nghiệp lục tục trở lại văn phòng.
Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt có chút kỳ lạ và tò mò.
Có vài người đã rục rịch lắm rồi, Quách Trí quét mắt lườm một cái, họ liền im tịt luôn.
Ài, bỏ đi thôi, là Quách Gia đó ....!đừng có nhiều chuyện vẫn hơn .....!cẩn thận bị cô ấy táng cho một cái bây giờ.
Buổi chiều, Liêu Viễn gọi điện thoại muốn đến đón cô tan tầm.
" Thôi đi." Quách Trí nghiến nghiến răng, đảo mắt một cái, quả nhiên có mấy người đang vểnh tai nghe cô nói chuyện điện thoại.
" Anh đừng tới đây, giờ mà tới lại thành cảnh tượng vui vẻ cho người ta xem à." Cô nói bằng giọng không vui.
" Xin lỗi em ...." Liêu Viễn rầu rĩ.
Trong điện thoại cũng có thể nghe thấy giọng áy náy và tự trách của anh.
Quách Trí dừng lại một chút rồi bảo :" Đâu phải trách nhiệm của anh chứ.
Đừng có mà nghĩ linh tinh.
Tối về nói chuyện sau nhé." Cô nói, giọng nói đã mềm mỏng .
Đầu dây bên kia, Liêu Viễn nghe thanh âm của Quách Trí, hơi cay khóe mắt.
Anh vẫn đang liên tục lướt Weibo, fan của anh đang chửi rủa thậm tệ dưới weibo của Quách Trí.
Lần đầu tiên anh biết rằng, thì ra những cô gái bình thường chỉ biết kêu gào với anh " Đẹp trai quá", " Chồng ơi", hóa ra có thể cay nghiệt chua ngoa, không chừa đường sống như vậy.
"Liêu Viễn! Cậu lại đây một chút!" Trợ lý Hoàng đứng ở cửa phòng Lâm Bác gọi anh.
Buổi tối, lúc Quách Trí về đến nhà, cơm canh đã làm xong đâu vào đó.
" Hôm nay không đi đoàn phim hả ?" Quách Trí hỏi.
"Đi, mà buổi chiều không có cảnh của anh, tính là về nhà, sau đó phát hiện fan truy ra em trên Weibo, nên anh Lâm liền gọi anh tới công ty." Liêu Viễn bưng đĩa ra nói.
Tinh thần anh không tốt lắm, hơi sa sút, đôi mắt đo đỏ, vừa nhìn đã nhận ra ngay là vừa len lén khóc.
Dù Quách Trí có không vui đến đâu đi chăng nữa thì trông thấy anh như vậy, cũng chẳng thể nào mà cáu kỉnh cho nổi.
Huống chi, căn bản cô cũng không trách anh.
Nếu anh đi con đường showbiz này, chuyện scandal sau này cũng sẽ có không ít.Khi Quách Trí lập kế hoạch cho sự nghiệp của anh và giao anh cho Lâm Bác, cũng đã nghĩ đến rồi.
Chỉ là cô không ngờ nó sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.
"Anh lại khóc !" Cô mắng anh.Chạy tới nhéo mặt anh
" Đừng làm rộn, đổ canh bây giờ !" Liêu Viễn nói bằng giọng rầu rĩ .
Quách Trí hừ một tiếng, buông anh ra:" Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói tiếp.
Không được ảnh hưởng tới ăn uống."
Lúc ăn cơm, lúc lúc Liêu Viễn lại ngẩng mặt lên nhìn nhìn Quách Trí.
Khẩu vị của Quách Trí không hề bị ảnh hưởng chút nào, ăn uống ngon lành như bình thường.
Khiến cho người bên cạnh nhìn thấy liền muốn ăn thêm một chén cơm.
Anh cảm thấy có hơi khó tiếp thu.
" Sao vậy ?" Quách Trí hỏi.
" Em và anh Lâm ......!Sao mọi người đều có thể bình tĩnh như vậy ?" Liêu Viễn ủ rũ hỏi, "Chỉ có mình anh là cuống cuồng cả lên.
Có phải anh .....!rất vô dụng đúng không ?"
" Anh vẫn còn trẻ mà !" Quách Trí an ủi anh," Trải qua nhiều chuyện rồi anh có thể học hỏi từ từ."
Cô gắp thức ăn cho anh, rồi nhớ lại :" Em cũng là được người khác dạy đỗ.
Trước đây có người dạy em rằng, gặp chuyện bất thình lình, hoảng sợ, tức giận hay xấu hổ thì đều vô dụng hết, thứ duy nhất có tác dụng chính là sự bình tĩnh.
Cho nên điều đầu tiên khi xảy ra chuyện, nhất định phải tìm cách để bàn thân mình bình tĩnh trở lại."
Liêu Viễn suy nghĩ chốc lát những lời này, rồi gật mạnh đầu " Ừm" một tiếng.
Nhưng Quách Trí không nói với anh rằng, người dạy cô đó, thực ra chính là Lâm Bác.
Mù đông năm nay hơi lạnh, khu nhà của Quách Trí được cung cấp hệ thống sưởi ấm sớm hơn một tuần.
Trong nhà khô hanh kinh khủng, Liêu Viễn thường xuyên làm nước hầm lê cho Quách Trí nhuận phổi.
Hai người bưng nước lê hầm nóng hổi ngồi trên ghế sô pha nói về chuyện lần này.
" Em thấy có người đăng ảnh chụp của tụi mình, có phải là cái cô bé gì mà Na, Dương Na gì đó làm không ?" Quách Trí hỏi .
Liêu Viễn có chút kinh ngạc :" Sao em biết ?"
" À ..........." Quách Trí khẽ cười nhàn nhạt," Vừa nhìn đã biết, là chuyện tồi của tiểu nha đầu phiến tử ."
(*)Tiểu nha đầu phiến tử 小丫头片子: từ tán gẫu vùng Đông Bắc TQ, nhắc tới thiếu nữ theo ý ưa thích | 1.
Chỉ con gái từ 0-20 tuổi | 2.
Chỉ tiểu cô nương nghịch ngợm, phá phách(không có ý