Edit : Michellevn
Đạo diễn mới vừa ăn cơm xong, đang dùng tăm xỉa răng thì phía hành lang vang lên tiếng cãi vã.
Đạo diễn vừa nghe đã thấy có gì đó sai sai, giống như hai nam chính trong bộ phim của ông, ông liền phăm phăm bước tới với cây tăm trong miệng.
Vừa đi ra liền trông thấy Hà Khải bị Liêu Viễn ấn lên vách tường, Liêu Viễn giơ nắm đấm lên, Hà Khải theo bản năng đưa cánh tay lên che đầu.
Đạo diễn cũng phản ứng nhanh nhạy, rút cây tăm trong kẽ răng ra, chỉ vào hai người quát lên :" Không được đánh mặt !"
Nắm đấm của Liêu Viễn khẽ dừng lại rồi bẻ cong xuống, thụi một cú thật mạnh vào bụng của Hà Khải.
Hà Khải đau đớn kêu lên, ôm bụng, từ vách tường trượt xuống nằm trên mặt đất.
"Kéo hai người ra cho tôi!"
Đạo diễn ra lệnh, nhân viên công tác vội vàng lao vào tách hai người ra.
Liêu Viễn còn hơi kích động, bị mấy người nhân viên giữ lấy cánh tay ôm eo ngăn lại.
Hà Khải cũng được đỡ dậy, cứ ôm bụng mãi không buông ra, có vẻ như cú đấm của Liêu Viễn không hề nhẹ.
Cũng phải, nhìn cơ bắp trên cơ thể của Liêu Viễn rồi nhìn thân thể nhỏ bé của Hà Khải thì đoán được cú đấm kia quả thật là anh ta lãnh đủ.
" Hai cậu, vào đây với tôi."
Đưa hai người họ vào vào một căn phòng, đạo diễn hỏi :" Có chuyện gì ?"
Ánh mắt Liêu Viễn và Hà Khải đều nhìn đi nơi khác, không ai chịu hé răng.
Đạo diễn thì cũng chỉ là đạo diễn, ông cũng đâu phải cha của hai thằng nhóc này, cũng không phải thầy chủ nhiệm của tụi nó.
Trách nhiệm và mục tiêu của ông, chỉ là quay cho tốt bộ phim này mà thôi.
Thấy tình hình này, ông dùng cây tăm chỉ vào hai người và nói :" Tôi không quan tâm giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, đoàn phim này của chúng ta còn có ba ngày nữa là đóng máy, đến lúc đó hai cậu muốn đánh muốn giết thì tìm chỗ hẹn mà đi.
Nhưng ! Tôi nói cho hai cậu biết, trước khi đóng máy, ai mà gây chuyện nữa thì cút cho tôi ! Nghe không hả ?"
Hai người vẫn không hé răng.
Đạo diễn nổi giận, rống lên:" Có nghe thấy không ?"
" Dạ nghe, đạo diễn Tôn." Hai người đều trả lời ủ rũ .
" Rồi rồi rồi, nhanh lên ! Muốn uống nước thì uống nước, cần đi WC thì đi WC, tí nữa là bắt đầu quay!" Đạo diễn Tôn xua tay đuổi hai người đi như đuổi ruồi.
Hai người cùng nhấc chân bước đi, suýt nữa va vào nhau.
Liêu Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Hà Khải, Hà Khải liền rụt chân lại.
Đạo diễn vừa thấy tư thế này liền đoán được trong chuyện này nếu có người không đúng thì khẳng định là Hà Khải.
Nhưng sự thực mặc kệ anh ta làm chuyện gì, ông cũng chẳng buồn quan tâm.
Trước khi bắt đầu quay, còn cố ý gọi hai người lại nói một lượt, kêu hai người kìm chế cảm xúc, đừng để ảnh hưởng đến việc quay phim.
Mặc dù hai người đều gật đầu đáp ứng nhưng nói sao thì cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng, cả một buổi chiều NG không biết bao nhiêu lần.
Đạo diễn nổi điên mắng họ mấy lần liền.
Rề rà kéo dài mãi đến tối mới kết thúc.
Về đến nhà, Quách Trí còn chưa về nữa.
Gọi điện thoại cho cô, vẫn còn đang ăn ở bên ngoài.
Cho đến khi Liêu Viễn tắm rửa xong hết, Quách Trí mới về.
Bên má có một vệt hồng, và một vệt đỏ từ cổ đến tai.
Sắc mặt Liêu Viễn đều thay đổi.
" Xảy ra chuyện gì ?" Anh lo lắng bụm lấy khuôn mặt cô, lại không dám chạm vào, sợ cô bị đau.
" Không có gì đâu." Quách Trí cười toe toét," Đánh nhau với người ta."
Liêu Viễn sững sờ, sau một lúc lâu mới hỏi :" Ai?"
"...........Lưu Thiền Nguyệt."
Sắc mặt Liêu Viễn lại thay đổi.
" Vì ....." Anh muốn hỏi vì sao, lời vừa đến miệng lại đổi thành," Vì anh sao ?"
Quách Trí lập tức phủ nhận :" Không phải, vì cái miệng cô ta bỉ ổi."
Cô vừa nói vừa cởi túi xách và áo khoác ra.
Đi vào toilet trong phòng ngủ chính rửa tay.
Thay quần áo ở nhà xong đi ra, Liêu Viễn đã lấy ra hòm thuốc.
" Lại đây, anh bôi thuốc cho em." Anh lấy tăm bông ra.
" Không cần đâu....." Quách Trí lầm bầm.
" Để lại sẹo thì sao ?" Liêu Viễn nói.
Quách Trí liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế so pha, ngửa cổ ra.
Liêu Viễn dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ kháng viêm lên vết thương của cô, mặc dù đã nhẹ nhàng hết cỡ nhưng Quách Trí vẫn bị đau hít hà kêu lên .
"Con khốn !" Cô căm hận mắng mỏ.
Mắng này, đương nhiên là Lưu Thiền Nguyệt.
Liêu Viễn rủ mắt xuống .
" Cô ta nói gì ?" Anh trầm giọng hỏi.
" Không có gì.
Chỉ là cái miệng cô ta bỉ ổi ." Miệng Quách Trí rất kín kẽ, nhất định không nói ra.
".........!Là nói ra chuyện của anh và cô ta phải không ?" Liêu Viễn hỏi.
Trong phòng khách liền có khoảnh khắc an tĩnh.
" Không ." Quách Trí ngửa cổ ra nhìn trần nhà." Bản thân cô ta cũng cần thể diện mà."
" Nhưng vẫn nói anh phải không ?" Liêu Viễn truy hỏi.
Quách Trí liền trầm mặc một chút rồi bảo :" Cô ta trời sinh ác miệng, nếu không sao em có thể ghét cô ta đến thế !"
Trên thực tế, chiều nay Quách Trí đi vào phòng nước châm thêm nước thì nghe thấy ở bên trong Lưu Thiền Nguyệt nói với người khác :" Cái loại mà như Alex ấy, một nửa bản chất là vịt(trai bao), không biết đã ngủ với bao người rồi.
Cũng không biết ở với Quách Trí, Quách Trí cho cậu ta bao nhiêu tiền? Cũng không phải rẻ đâu nhỉ ?"
Với con khốn có thể nói ra lời này, thì không cần thiết phải tranh luận hay cãi vã.
Quách Trí đẩy cửa bước vào, không nói hai lời liền giáng cho cô ta một bạt tai !
Lúc đó, Lưu Thiền Nguyệt bị đánh cho đần người ra luôn.
Người nói chuyện với cô ta cũng chết lặng .
Cuối cùng vẫn là Lưu Thiền Nguyệt hồi hồn lại trước.
" Yaaa" một tiếng rồi bổ nhào lại !
Móng tay cô ta dài, cào Quách Trí hai đường.
Nhưng Quách Trí cũng không chịu thiệt, giật luôn một túm tóc của cô ta, dính máu luôn.
Cuối cùng vẫn là Cố Thanh Hạ nghe tin vội vã chạy tới, quát các cô ngừng lại, chỉ đạo nhóm đồng nghiệp nữ tách hai người ra.
Cấp bậc của cô ấy cao hơn các cô, nhưng dù sao cũng không cùng bộ phận.
Khống chế được tình hình vẫn phải nhờ đến Từ lão đại của bộ phận Quách Trí, kéo hai cô vào văn phòng.
Buổi tối, Liêu Viễn lại bảo tiến độ bị kéo dài không về nhà nấu cơm được,Cố Thanh Hạ liền đi ăn tối với cô.
Khi Liêu Viễn hỏi, Quách Trí không muốn nói.
Lời kia của ltv quá khó nghe, cô không muốn bắt chước.
Nhưng cô càng không nói, Liêu Viễn lại càng hiểu ràng lời nói của Lưu Thiền Nguyệt có bao nhiêu khó nghe.
Quách Trí, được người ta xưng tụng Quách gia.
Ngay tại nơi làm việc, cô là một người điềm đạm bình tĩnh thế nào.
Quả thực là Liêu Viễn không có cách nào tưởng tượng được Quách Trí lại giằng xé với người phụ nữ khác như một mụ đàn bà đanh đá, để cho người ta xem náo nhiệt !
mà Quách Trí như vậy, đều là vì anh !
Liêu Viễn ném tăm bông vào thùng rác, cúi đầu vặn nắp nhựa của tuýp thuốc mỡ.
Đang xoắn vắn, một giọt nước mắt rơi xuống tuýp thuốc mỡ, vỡ ra.
" Sao lại ....!khóc rồi ?" Quách Trí cạn lời.
Ài, đôi khi dỗ dành