Edit : Michellevn
Liêu Viễn bước ra cửa khu chung cư, gió đêm ập vào mặt, lạnh run cả người phải rụt vào trong cổ áo.
Không biết tại sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh Lâm Bác bước vào nắm cằm Quách Trí.
mặc dù Quách Trí nhanh chóng hất tay anh ấy ra, nhưng Liêu Viễn vẫn nhìn ra được, khoảnh khắc đó, anh sững sờ.
Khi Lâm Bác hành động, kiểu vô thức vô tư ấy, khiến anh có cảm giác khác thường.
Nhưng hai người đó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lại như thể chuyện xảy ra chẳng có gì đáng nói cả.
Tựa như anh mà suy nghĩ nhiều thì liền trở thành cố tình gây sự, ngờ vực lung tung không có căn cứ .
Liêu Viễn rủ mắt, siết chặt cổ áo, chầm chậm đi về phía cổng lớn khu chung cư.
Anh có gì phải vội.
Anh cũng đâu phải ngốc, mua thuốc gì chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ tách anh ra mà thôi.
Anh bước đi thong dong trong gió đêm, đi được một nửa, rốt cuộc không kìm được liền quay đầu lại nhìn.
Cửa sổ phòng khách nhà Quách Trí sáng đèn, nhưng không thể nhìn được bóng người.
Anh Lâm .....!Muốn nói gì với một mình Quách Trí vậy ? Liêu Viễn ngẩn người suy nghĩ.
Lại chẳng thể nghĩ ra nguyên do, nên quay người bước chậm đi về phía cổng lớn.
Thậm chí, Liêu Viễn còn hút một điếu thuốc ở ngay trước cửa tiệm, để Lâm Bác và Quách Trí có đủ thời gian nói chuyện, sau đó mới đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách chỉ có một mình Quách Trí đang hút thuốc.
" Anh Lâm đâu rồi ?" Anh cởi áo khoác ra bước tới.
" Đi rồi." Quách Trí gảy gảy tàn thuốc.
Trên bàn trà bỏ lại nửa bao thuốc Vân Khê.
Liêu Viễn quét mắt nhìn, cũng ném bao Vân Khê anh vừa mua lên trên bàn.
"Liêu Viễn, ngồi.
" Quách Trí dập tắt thuốc, vỗ vỗ chỗ tay vịn ghế sô pha đơn.
Lâm Bác biết, đây là Quách Trí có chuyện muốn nói với anh.
Tính nói gì đây ? Lâm Bác đã nói những gì với cô rồi? Vì sao cô phải hút thuốc? Không vui sao ?Có phải chuyện lần này khó giải quyết ?
Liêu Viễn ôm một bụng miên man suy nghĩ và lo lắng, ngồi xuống ghế sô pha đơn, nhìn Quách Trí chăm chú.
Có vẻ như Quách Trí không biết phải mở miệng thế nào.
Cô do dự trong chốc lát rồi hỏi :" Liêu Viễn, anh nói cho em biết một chút, hiện giờ anh .....!ý em là giai đoạn hiện giờ, mục tiêu cuộc đời của anh là gì ?"
Liêu Viễn hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ nói :" .....!Trở nên nổi tiếng ? Kiếm tiền ?"
Chờ kiếm được tiền đủ nhiều rồi thì có thể cưới em đó.
Trong lòng anh lặng lẽ bổ sung thêm.
Quách Trí gật gật đầu, như thể rất vui mừng.
"Liêu Viễn.......!Anh biết không?" Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng," Anh bây giờ rất khác so với hồi em mới quen anh ......!"
"Em cảm thấy em lắm mồm với anh như vậy, xem ra cũng không vô ích.
Em nói gì, anh vẫn cứ nghe theo.
Tốt thật đấy .....!Chàng trai à, anh phải tham vọng một chút.
Những thứ khác, thực ra đều là hư ảo.
Trên thực tế, cũng không chỉ nói con trai, không phân biệt giới tính, cho dù nam hay nữ......!Em nghĩ điều quan trọng nhất đối với một người là sự nghiệp.
Vì mọi thứ khác thật ra đều là hư ảo.
Anh nói tình yêu, anh nói hôn nhân, phải chia tay thì chia tay, cần ly hôn thì ly hôn.
Đến cuối cùng, chân chính thuộc về anh chính là sự nghiệp của anh, và năng lực mà anh làm sự nghiệp này.
Chỉ những cái đó thuộc về một mình anh, không ai đoạt được, trộm được cả.....!"
Giọng nói của Quách Trí, càng nói càng mềm mỏng.
Quả thực giống như đang an ủi anh.
Giọng điệu này của cô khiến Liêu Viễn cảm thấy có phần mê muội.
Mà, ánh mắt cô nhìn anh khiến anh cảm thấy bất an.
Ánh mắt đó, không phải là yêu thích đơn thuần, cũng không phải miễn cưỡng đơn thuần, lại càng không phải dứt khoát đơn thuần.
Mà đó là sự đan xen của nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, thật phức tạp và khó diễn tả.
Anh thấy Quách Trí cắn môi, dường như đấu tranh.
Đây không giống như thói quen cắn môi thường ngày của cô, hôm nay cô cắn rất mạnh, tựa như sắp bật cả máu, độ mạnh đó làm Liêu Viễn vô cùng lo sợ.
Anh nín thở, chờ đợi câu tiếp theo của Quách Trí.
Không hiểu tại sao, anh có linh cảm rất xấu.
Anh Lâm, rốt cuộc anh đã nói gì với Quách Trí?
Cuối cùng Quách Trí cũng buông tha cho môi của mình, chuẩn bị mở miệng.
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như Liêu Viễn nhìn thấy ánh nước lóe lên trong mắt Quách Trí.
Nhưng Quách Trí sao có thể khóc được ? Cô chỉ hít một hơi thật sâu liền làm cho ánh nước kia biến mất.
" Liêu Viễn........." Cô điều chỉnh hơi thở, nhìn Liêu Viễn, khe khẽ nói :" Chúng ta chia tay đi.
Con ngươi của Liêu Viễn đột nhiên co lại, nhìn cô khiếp sợ !
Anh kinh hãi nhìn cô :" Em nói gì ?"
" Rốt cuộc anh Lâm đã nói gì với em ?" Anh đứng phắt lên, tức giận chất vấn.
Từ sau khi quen Lâm Bác, anh vô cùng kính trọng Lâm Bác, cũng rất biết ơn Lâm Bác.
Lâm Bác không chỉ bồi dưỡng anh mạnh mẽ, mà bản thân con người anh ấy cũng khiến Liêu Viễn cảm phục.
Anh ấy thành thục, bình tĩnh, quả quyết, có khí thế.
Trên người anh ấy, có khí chất vô cùng giống Quách Trí, mà còn mạnh mẽ hơn cả Quách Trí.
Mặc dù anh ấy không ngay thẳng như Quách Trí, nhưng so với Quách Trí thì anh ấy lõi đời, khôn khéo và thủ đoạn hơn.
Đây là một người đàn ông trưởng thành thành đạt.
Tự nhiên trở thành mẫu người mà Liêu Viễn hướng tới.
Thậm chí, có đôi khi Liêu Viễn cho rằng, nếu muốn thực sự xứng đôi với Quách Trí, thì anh phải trở thành người đàn ông giống như Lâm Bác mới được.
Nhưng hiện giờ, người anh lớn mà anh tin tưởng, biết ơn và kính trọng này, sau khi nói chuyện với Quách Trí thì Quách Trí lại đưa ra lời chia tay với anh.
Anh có loại cảm giác bị phản bội.
" Không phải, Liêu Viễn, ......" Quách Trí khẽ nói.
Cô không đứng dậy theo anh, vẫn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Dáng người Liêu Viễn rất cao, đặt trước mặt cô, cản lại ánh đèn nơi đỉnh đầu, bóng của anh phủ lên cô.
Cô nhìn anh, phát hiện trong mình thật sự rất khó chịu, khác xa với sự thoải mái mà bản thân mình nghĩ đến.
Cô vươn tay ra, dịu dàng cầm lấy một bàn tay anh :" Anh đừng sốt ruột....!Anh nghe em nói ......" Cô muốn kéo anh ngồi xuống, nhưng anh lại không hề nhúc nhích, cho nên cô đành phải nhẹ nhàng nắm lấy tay anh như vầy, ngước lên nhìn anh.
" Lâm Bác nói với em, sau khi ký hợp đồng với anh, thì bắt đầu lên kế hoạch chồng chất rèn rũa anh.
Số liệu phân tích vẫn luôn theo sát anh ấy.
Anh ấy nói mắt nhìn người của em rất tốt ....!Anh ấy cảm thấy chắc chắn anh có tương lai, xứng đáng để công ty rót vốn vào."
" Chỉ là hiện giờ anh còn quá nhỏ tuổi....!Giờ xác nhận mối quan hệ với em sớm như vậy, quả thật là không tốt lắm.
Khả năng là fan không quá chấp nhận.
Điều này đối với kế hoạch sự nghiệp của anh mà nói, rất không sáng suốt."
" Thế nên em liền .....!muốn chia tay với anh ?" Anh nhìn chòng chọc vào cô." Em cũng không hỏi anh một chút rằng anh có muốn chia