Edit : Michellevn
Bàn tay Quách Trí bị Liêu Viễn siết đến là chặt, cạnh của thẻ ngân hàng cưng cứng làm tay có hơi đau.
Nghiêm túc mà nói, Quách Trí chưa bao giờ qua lại với kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng kiểu này.
Bạn bè chơi thân với Quách Trí, đa phần đều có năng lực làm việc vững vàng, cũng rất coi trọng tham vọng sự nghiệp.
Trong đó có không ít tự mình khởi nghiệp hoặc trước sau gì cũng khởi nghiệp.
Mà kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng, rồi hàng tháng nhận một khoản tiêu vặt cố định từ vợ hay bạn gái thì quả thực là không nằm trong số này.
Thử tưởng tượng coi, nếu một người đàn ông mỗi tháng đều có thể tự mình sắp xếp tiền của mình một cách sít sao, vậy thì hành vi chi tiêu hàng ngày của anh ta chắc chắn sẽ có chọn lọc.
Chẳng hạn như, lúc bạn bè tụ tập ăn uống, mọi người giành nhau trả tiền thì chỉ có duy nhất người này im lặng .
Loại hành vi này, lần một lần hai thì được, chứ nhiều hơn là khiến người ta chán.
Con người muốn có tiền đồ rộng mở, dựa vào làm công ăn lương sáng chín chiều năm thì rất khó.
Ngay cả khi có được dự án tốt, ý tưởng hay, một vài người muốn kết nhóm chung làm gì đó.
Mà với kiểu người cả ngày chi tiêu đong đếm thì thử hỏi ai sẽ đưa anh ta vào cùng ? Hội nào sẵn sàng dẫn anh ta kiếm ăn ?
Đàn ông như vậy, trước giờ chưa từng lọt vào mắt của Quách Trí.
Cô luôn tin rằng, hai người ở bên nhau, thì nên độc lập bình đảng về tài chính.
Thế nên cô thực sự không thể ngờ được, có một ngày cô được giao nộp một tấm thẻ ngân hàng.
Mà kỳ quái chính là, nhìn chàng trai này cứng rắn nhét thẻ ngân hàng cho cô, đồng thời tuyên bố bản thân mình một tháng không tiêu bao nhiêu tiền, cô lại không hề cảm thấy coi thường anh chút nào.
Mà ngược lại, đáy lòng của cô, mơ hồ rung động.
Đây là một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ là toàn bộ số tiền tiết kiệm từ trước tới giờ của Liêu Viễn.
Đối với một thanh niên trẻ đang phiêu bạt ngoài đời không có nhà không có xe như Liêu Viễn thì tấm thẻ này chính là tất cả tài sản của anh.
Quách Trí nhìn vào mắt Liêu Viễn, nhìn hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, cảm nhận được rõ ràng sự bất bình đẳng giữa cô và anh trong mối quan hệ này.
Đúng là vừa rồi, khi nói lời chia tay với Liêu Viễn, xác thực là cô vô cùng khổ sở.
Nhưng cô có thể vượt qua nỗi khổ sở này.
Trong mối quan hệ này, cô luôn có khả năng khiến bản thân mình tiến hoặc lùi.
Nhưng Liêu Viễn thì không ! Đối với mối quan hệ này, Liêu Viễn có kiểu quyết tâm được ăn cả, ngã về không ! Anh để mình yêu mà không có đường lui !
Vừa rồi anh rõ ràng để Quách Trí hiểu rằng, với anh mà nói, Quách Trí là tất cả.
Đối với anh, có Quách Trí mới có ý nghĩa.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có Quách Trí ....?Quách Trí không khỏi nhớ đến hồi mới quen anh, cái cảm giác chán nản ấy cứ quẩn quanh khắp người anh, nó phát ra từ xương tủy.
Quách Trí không thể chấp nhận Liêu Viễn sẽ trở lại như vậy !
Chỉ cần cô vừa nghĩ đến, Liêu Viễn cho rằng cô chính là tất cả của anh, thì cô liền thấy đau lòng.
Đối với Quách Trí, cô có cha mẹ anh em, cô có bạn bè hội nhóm, cô có công việc sự nghiệp.
Cho dù cô thích Liêu Viễn từ tận đáy lòng, thì Liêu Viễn cũng không thể trở thành toàn bộ của cô.
Bởi vì, ngoài Liêu Viễn ra, cô còn có rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng Liêu Viễn không có gì cả.
Không hề có gì cả !
Thế nên cô trở thành tất cả của anh .
Quách Trí nhìn khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt trong veo của Liêu Viễn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác vừa quen vừa lạ .
Mấy năm nay, cô từng qua lại với không ít đàn ông.
Nhưng đã lâu lắm rồi không có người đàn ông nào có thể khiến cô có cảm giác này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào khiến cô không buông bỏ được như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể khiến cô vừa nghĩ đến chia tay với anh ta đã cảm thấy đau lòng.
Tựa như, Lâm Bác năm đó.
Lý trí Quách Trí biết rất rõ, Lâm Bác nói mới là sự thật.
Mỗi điểm mà Lâm Bác nêu ra đều đánh trúng chỗ hiểm, đều làm cho người ta không thể bác bỏ.
Lâm Bác không nói với cô là cô nên làm thế nào, anh ấy chỉ bày ra hiện thực cho cô xem.
Bởi vì Lâm Bác biết, người lý trí như cô, sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Đúng như Lâm Bác nghĩ, sau khi trải qua nỗi đau khổ ngắn ngủi, Quách Trí đã đưa ra lựa chọn chín chắn và lý trí nhất, và cũng là tốt nhất cho Liêu Viễn.
Chỉ là cô và Lâm Bác đều không thể ngờ rằng, so với suy nghĩ của họ, thì Liêu Viễn kiên quyết thậm chí dứt khoát hơn.
Quách Trí nhìn Liêu Viễn, biết rõ rằng những gì anh nói và làm lúc này, đều là sự kích động bồng bột vì tuổi trẻ mà thôi.
Là không lý trí, không chín chắn, có thể để lại hậu quả khiến tương lai người ta hối hận hoặc tiếc nuối.
Nhưng không biết vì sao, cùng với sự rung động từ đáy lòng còn có một sự chua xót xông lên trong hốc mắt.
Tầm nhìn không biết vì sao mà trở nên mờ ảo.
Trong mờ ảo, thấy khuôn mặt của Liêu Viễn phóng lớn lên, tiến lại gần.
Sau đó cảm thấy bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên mắt và má cô.
Nghe được giọng nói của anh run rẩy :" Đừng khóc,Quách Trí, ........đừng khóc.........."
Quách Trí hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống.
Từ đầu đến cuối, Liêu Viễn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Anh im lặng nhìn cô, chờ cô tuyên án cho cuộc đời anh.
Sống, hay chết .
Tính cách của Quách Trí trước giờ luôn quả đoán và kiên quyết, những suy nghĩ lộn xộn, và rối rắm cùng đấu tranh và sự đau khổ của cô, có vẻ phức tạp và kéo dài, nhưng thực ra chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Khi mọi thứ đã rõ ràng, thời gian đưa ra quyết định cũng chỉ là một giây.
Cô ngước lên, nhìn Liêu Viễn chăm chú.
"Liêu Viễn....." Cô nhìn anh và nói," Anh nhớ kỹ, hôm nay, em đã cho anh lời khuyên đúng đắn và cũng đã cho anh