Edit : Michellevn
Sau lễ giang sinh, quả nhiên Hà Khải tìm một ngày đãi tiệc nhận lỗi.
Lâm Bác gọi điện thoại cho Quách Trí:" Em có đi không ? Em chính là người bị hại lớn nhất đấy."
" Không đi." Quách Trí tức giận đáp," Giới của ngài loạn quá, em không muốn dính vào."
Tiếng cười của Lâm Bác vọng qua điện thoại.
" Ngay thẳng quá không được đâu nhá, Quách tiểu Trí." Anh nói, "Cái tính này của em, cho đến giờ cũng không sửa."
Quách Trí" xí" một tiếng, nói :" Sửa lâu rồi.
Tính em hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều, nếu là trước kia, em thật sự phải tiến tới vả cái miệng cậu ta rồi.
Có điều em không làm trong giới này mà thôi, không có lợi ích xích mích, loại người đó, tốt nhất là không nên gặp lại."
" Thằng bé đó, tôi thấy tương lai có phát triển.Một vòng luẩn quẩn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Em nói Liêu Viễn ráng một chút, nhận ly rượu này của cậu ta là được rồi.
Em cũng biết quan hệ giữa tôi và lão Tống, lão Tống cũng đã nhận lỗi rồi, tôi cũng không biết điều mà không cho mặt mũi."
" Biết rồi, để em nói với anh ấy.
Haizz, rốt cuộc anh thấy Liêu Viễn thế nào ? Cư xử bên ngoài hay gì gì đó."
" Cũng tốt đó.
Mọi thứ đều rất khá, nhìn thấy đứa trẻ dịu dàng hòa nhã, không có gì nóng nảy, mọi người đều rất yêu thích cậu ấy.
Vậy mà nổi cơn với Hà Khải, cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Ngoài miệng thì nói " không biết xảy ra chuyện gì", nhưng trong lòng Lâm Bác lại biết chính xác rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì chuyện liên quan đến Quách Trí.
Thế nên, thằng nhóc trông có vẻ không có gì nóng nảy kia, mới bùng nổ một trận.
Ah, này là nổi giận vì hồng nhan ấy nhỉ .
" Tính khí anh ấy rất tốt, xác thực là không có gí nóng nảy cả.
Nếu anh ấy xung đột với người khác, thì chắc hẳn đó là lỗi của người khác." qr thẳng thắn nói.
Lâm Bác:"......" Giọng điệu gia trưởng trâu bò của đứa trẻ trâu này là quái gì thế nhỉ ?
" Nói sao thì anh cứ dạy bảo anh ấy thật tốt vào.
Anh ấy đi theo anh, em cũng yên tâm.
Cư xử bên ngoài gì gì đó, anh là người khiến người ta yên tâm nhất đấy." Quách Trí nói ra những lời này, hết sức tự nhiên.
Vì đó là những gì cô suy nghĩ trong lòng.
Lâm Bác cũng có thể hiểu ra, trong lòng không biết thế nào, có một số cảm xúc khác nhau đang trào dâng.
" Chứ sao." Anh hơi dừng một chút rồi cười bảo," Đến cả em cũng là tôi dạy bảo mà."
***
Cuối cùng, Liêu Viễn cũng nhận ly rượu kia của Hà Khải, xem như hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lâm Bác đã nói chuyện với anh, Quách Trí cũng nhắc nhở anh, làm người chừa lại một con đường, mai sau dễ mà gặp lại nhau.
Anh liền nghe lời.
Lâm Bác và Quách Trí, hai người này, anh đều phục.
Sau khi đóng máy bộ phim chiếu mạng, phần việc đào tạo mà anh bị gián đoạn vì quay phim lại bắt đầu tiếp tục.
Sau khi trải qua bộ phim này, giáo viên lớp diễn xuất của anh khen ngợi anh tiến bộ rất nhiều.
Anh không phân biệt được liệu rốt cuộc giáo viên có nói thật lòng hay không.
"Cứ cảm thấy vẫn là nhờ gương mặt." Anh có chút rầu rĩ nói với Quách Trí.
" Không sao hết, giờ là thời đại của nam sắc mà." Quách Trí an ủi anh," Huống chi là thể loại phim chiếu mạng, lại là chuyển thể đam mỹ, xem mặt cũng phải thôi.
Vẻ đẹp của anh mà không đủ thì nam thần như Tiếu Thanh sẽ bị hủy diệt ngay trong một phút."
" Em nói chuyện với Lâm Bác rồi, anh ấy bảo tuổi này của anh, không cần gấp gáp.
Cứ dựa vào gương mặt trước đã, đi theo con đường thần tượng.
Từ từ trau dồi, lớn tuổi chút nữa hãy thay đổi hình tượng."
"Anh yên tâm đi nha.
Lâm Bác rất đáng tin cậy."
Nghe đến câu cuối, Liêu Viễn liền cụp mắt xuống.
Anh vừa tiếp nhận đào tạo, vừa có thể nhận một số công việc mà công ty sắp xếp.
Anh đẹp trai điều kiện tốt, thái độ với công việc nghiêm túc, làm người khác quý mến.
Những tổ chương trình đó rất thích gọi anh.
Anh vui vẻ.
Đối với nghệ sĩ có độ nổi tiếng nhất định thì thù lao công việc sẽ không để vào trong mắt.
Nhưng hiện giờ Liêu Viễn mới có dấu hiệu hơi hơi nổi tiếng mà thôi, nổi tiếng thật sự hay không thì còn phải xem tình hình sau khi bộ phim phát sóng nữa.
Đối với anh, nhận một công việc chính là có một món tiền.
Điều anh vui vẻ nhất chính là điện thoại di động nhận được tin nhắn số dư tài khoản thay đổi từ tiền vào.
Thời điểm nghỉ tết dương lịch, anh cùng Quách Trí về nhà.
Mẹ Quách còn nói, trông thấy anh trong chương trình nào đó đấy.
Quách Trí kín đáo khoe với mẹ cô tấm thẻ tiết kiệm kia của Liêu Viễn.
Mẹ Quách khẽ hỏi cô trong đó có bao nhiêu tiền, cô báo với bà một con số.
Mẹ Quách kinh ngạc :" Không ít nha." Bà còn tưởng thằng bé này căn bản làm gì mà có tiền.
Lúc trước không phải nói cùng quẫn đến độ bị chủ nhà đuổi ra ngoài hay sao ?
"Nghề này là như vậy đó, làm mà không tốt thì chỉ có uống gió Tây Bắc thôi.
Làm tốt rồi á, tiền cứ ào ào tới.
Bộ phim mạng anh ấy đóng lần này, không có mấy tiền, chẳng được bao nhiêu so với nhận một công việc.
Nhưng phim chiếu mạng chính là như vậy, chủ yếu là độ phủ sóng thôi.
Mà mẹ xem những ngôi sao lớn kia đó, đóng thể loại phim truyền hình nghiêm túc, một tập năm mươi vạn tám mươi vạn là bình thường.
Một tháng rưỡi mà hai mươi tập.
mẹ tính thử coi, kiếm bao nhiêu tiền." Quách Trí nói.
Mẹ Quách nhẩm tính trong lòng một chút, sau đó hít một ngụm khí lạnh :" Chẳng trách nhiều người muốn làm ngôi sao như vậy, thật sự là tiền tới mà!"
" Đương nhiên, con nói là ngôi sao lớn đó, Liêu Viễn giờ là gì chứ, chỉ có thể xem là tôm tép thôi.
Nhưng con lạc quan về anh ấy, cho dù không thành ngôi sao lớn thì vẫn có thể là một ngôi sao nhỏ."
Mẹ Quách nghe đến câu này thì tốc độ thái rau liền chậm lại.
Không phải bà ích kỷ, cha mẹ nhà nào chẳng nghĩ cho con cái nhà mình chứ.
Quách Trí và Liêu Viễn ở bên nhau, trước đó điều mẹ Quách lo lắng chính là tiền bạc của Quách Trí.
Cho nên bà dặn dò tỉ mỉ, yêu cầu Quách Trí phải tự mình giữ kỹ hai cái quan trọng là nhà cửa và tiền tiết kiệm.
Cũng không thể để dục vọng sắc đẹp làm mờ lý trí, bên tai mà mềm một cái là khiến người khác lừa gạt ngay.
Bây giờ có thể thấy được khả năng kiếm tiền của Liêu Viễn hóa ra cũng không yếu kém.Mặc dù hiện tại vẫn chưa có nhà có xe, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ thằng bé này sẽ có nhà có xe sớm hơn những người cùng trang lứa.
Mẹ Quách ngược lại không lo lắng lắm về chuyện này.
Bà lại bắt đầu lo lắng chuyện khác cơ.
Vừa tính toán một hồi, thu nhập của những ngôi sao lớn kia thật dọa ngươi.
Nếu Liêu Viễn nổi tiếng rồi ....!Tuổi trẻ như vậy, đẹp trai như thế, lại trở nên giàu có như vậy .....
Mẹ Quách thái rau mà ngổn ngang âu sầu.
Không khỏi thở dài .
" Mẹ sao thế.
Tốt đẹp vậy mà sao lại không vui thế ?" Quách Trí thực sự không hiểu nổi tâm tình của mẹ già nhà mình.
" Tuổi nó vẫn nhỏ như vậy, nếu qua hai ba năm nữa, thật sự nổi tiếng rồi, trở thành ngôi sao lớn .....!" Mẹ Quách âu sầu nói .
Đến lúc đó, Liêu Viễn mới chỉ hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mà Quách