Cho dù là Vân lão phu nhân qua đời, bà ta chỉ giả mù sa mưa mà rơi vài giọt nước mắt trước mặt mọi người, nhưng lại không cho phép Vân Lan Thanh lên tiếng khóc lớn.
Hình như làm như thế thì có thể đánh thắng được Vân lão phu nhân đã qua đời.
“Muội len lén chạy tới phía sau hòn giả sơn để khóc” Vân Lan Thanh nhớ lại ngày hôm đó, sắc mặt nàng ta dần dần trở nên ngưng trọng: “Ai mà biết là sẽ nghe thấy được âm thanh kỳ lạt”
“Lúc đó trời vừa mới tối, muội sợ có ma, nhưng lại nghe thấy tiếng có chút quen tai, nên đã lén lút chạy ra phía sau hòn giả sơn để xem” Không ngờ được rằng nàng ta đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời không thể quên.
Cảnh tượng đó khiến nàng ta thấy tởm đến mức suýt nữa thì nôn ra.
Mặc Vân Khinh nâng đùi Vân Ngọc Linh, Vân Ngọc Linh dựa lên hòn non bộ…
Sắc mặt ửng hồng, rên rỉ từng hồi.
Tư thế của hai người rất mờ ám, khiến người xem mặt đỏ tía tai.
“Lúc đó muội còn nhỏ, không biết được đó là đang làm cái gì! Muội chỉ cho rằng Doanh Vương là đang bắt nạt Nhị tỷ tỷ.
Muội đã nhặt đá lên, đập hắn ta.
” Nàng ta còn uy hiếp Doanh Vương là thả Vân Ngọc Linh ra, nếu không nàng ta lập tức gọi người đến.
Nghe thấy thế, Vân Khương Mịch thật sự không nhịn được mà cười ha ha.
Tiểu nha đầu này, đúng là đáng yêu!
“Sau đó thì sao?” Hai tay nàng chống má, tràn đầy phấn khởi nhìn Vân Lan Thanh.
Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng hồng, hạ thấp giọng nói: “Sau đó bọn họ bị dọa sợ, Doanh Vương vộ vàng thả Nhị tỷ tỷ ta, hắn ta hung hăng trợn mắt với