“Cái gì cơ? Còn có chuyện như thế này sao?”
Nàng hung hăng đập lên bàn một cái có phải do Trần thị sinh ra không thế: “Rốt cuộc thì muội “Đại tỷ tỷ, muội thực sự không biết nên đi tìm ai nữa! Muội thà rằng gả đi ngay bây giờ, cũng không dám tiếp tục ở trong phủ nữa.
Muội chính là sợ không biết lúc nào thì sẽ bị Nhị tỷ tỷ diệt khẩu” Vân Lan Thanh một phát nắm được tay của Vân Khương Mịch, giống như là nàng ta nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy.
Xem tiểu nha đầu đã sợ tới mức này rồi, khó trách nhanh chóng muốn gả đi Vân Khương Mịch thương yêu nhìn nàng ta: “Tam muội muội, tỷ biết muội là một cô nương tốt”
“Nếu như muội đã mở miệng thì người làm Đại tỷ tỷ như tỷ đây tất nhiên sẽ không khoanh tay làm ngơi” Nàng trầm ngâm nói: “Vân Ngọc Linh bấu víu được vào Mặc Vân Khinh, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quá ép buộc về chuyện hôn sự của muội đâu! Cập kê lần này của ¡, nói không chừng là một cơ hội tốt đi “Tỷ sẽ thay muội xem xét thật kỹ trước” Thấy nàng đồng ý, Vân Lan Thanh vui đến phát khóc.
Nàng ta nhào vào lòng Vân Khương Mịch: “Hu hu hu Đại tỷ tỷ, tỷ đối xử với muội tốt như thế, huhuhu muội quyết định rồi, sau này không ghét tỷ nữa!” Vân Khương Mịch: “…” Nàng tiễn Vân Lan Thanh ra khỏi phủ Minh Vương.
Chỉ là còn chưa đợi được đến ngày cập kê của Vân Lan Thanh thì nàng ta đã xảy ra chuyện rồi…
Vừa mới tiễn Vân Lan Thanh, Vân Khương Mịch liền phân phó Như Ngọc đưa tư liệu của nhóm công tử nhà giàu vẫn chưa có hôn phối trong kinh thành đến viện Ánh Nguyệt.
Mai sau, những công tử ca này đều là quan to quý tộc.
Chẳng những thân phận xứng đôi với Vân Lan Thanh, ngay cả tuổi tác cũng phải thích hợp mới được.
Như Ngọc khó hiểu: “Vương phi, chẳng phải Vân Tam tiểu thư còn vài ngày nữa mới cập kê sao?” Tại sao lại bắt đầu tìm hôn sự giúp sớm như vậy?
“Ta sàng lọc thật tốt một lần trước! Đến lúc đó trực tiếp để Tam muội muội tự xem là được.
Khi ấy khỏi phải sinh ra nhiều rắc