“Đừng nói cho bất kỳ ai là ta đã tới.
Nếu như có người hỏi, cứ nói bây giờ Lan Thanh sợ là không được rồi, nàng ấy không muốn gặp bất cứ người nào, chỉ muốn lẳng lặng ở một mình” ¡, trước Mặc dù Châu Nhi không hiểu rõ tại sao Vân Khương Mịch phải căn dặn như vậy.
Nhưng cũng biết, nhất định nàng là vì tốt cho Vân Lan Thanh.
Vì vậy, nàng ta liền vội cung kính đồng ý: “Vâng, Vương phi” Khi ấy Vân Khương Mịch mới yên tâm ra ngoài, Châu Nhi tiến đến đóng chặt cửa phòng, cài then cửa từ bên trong.
Quả nhiên, nàng vừa mới rời đi, cửa phòng đã bị ai đó gõ.
Trong ban đêm tĩnh mịch, tiếng đập cửa rõ ràng khác thường.
Thân thể Châu Nhi chấn động, cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Lan Thanh, chỉ thấy nàng ấy đã ngủ say.
Nhớ tới lời dặn của Vân Khương Mịch, nàng ta vội vã òa khóc “hu hu”.
Tiếng khóc vừa kìm nén vừa đau buồn.
“Ai vậy?” Châu Nhi khóc thút thít hỏi.
“Châu Nhị, là ta” Ngoài cửa là giọng của Vân Ngọc Linh.
Giọng của nàng ta dịu dàng nhưng lại vô cớ khiến cả người Châu Nhi nổi da gà: “Tam muội muội làm sao vậy? Ta đến xem thử nàng”
“Là, là nhị tiểu thư à” Châu Nhi khóc đứt quãng: “Xin nhị tiểu thư hãy quay về đi!”
“Tam tiểu thư nàng, nàng sợ là không xong rồi… Tiểu thư cố ý căn dặn nô tỳ, không cho phép bất kỳ ai vào! Nàng nói rằng chỉ muốn yên tĩnh một mình”
“Bây giờ, tiểu thư đã hôn mê rồi” Vân Ngọc Linh dán sát tai vào cửa phòng, cẩn thận nghe ngóng một lúc.
Phát hiện bên trong ngoại trừ tiếng khóc của Châu Nhi ra thì quả thực không nghe thấy giọng của Vân Lan Thanh.
Xem ra thật sự đã hôn mê rồi.
Vẻ mặt nàng ta lo lắng: “Sao Tam muội muội lại không xong rồi? Chẳng phải đã nói chỉ là đau bụng sao? Đã mời đại phu đến xem chưa? Đại phu nói như thế nào?” Một đống câu hỏi dồn dập, hỏi đến Châu Nhi nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta cũng biết chuyện mấy lần Vân Lan Thanh bị Vân Ngọc Linh uy hiếp,