“Nhị tiểu thư…” Châu Nhi khóc đến nỗi mắt sưng như là quả óc chó, nhìn ánh mắt của nàng ta giống như trông thấy quỷ.
Nàng ấy run lẩy bẩy đứng dậy, ánh mắt không dám đối diện với Vân Ngọc Linh.
“Tam muội muội thật sự không xong rồi sao?” Vân Ngọc Linh đến gần.
Nàng ta cúi đầu nhìn Vân Lan Thanh đã ngủ thiếp đi, chỉ cho rằng nàng ấy thật sự hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Vân Lan Thanh tái nhợt, vết máu ở mép giường cũng còn chưa khô hết.
Thấy thế, Vân Ngọc Linh hả hê trong lòng.
Trên mặt nàng ta lại treo vẻ đau buồn giả dối: “Tam muội muội đáng thương! Rốt cuộc đây là thế nào? Chẳng phải chỉ là đau bụng thôi sao? Tại sao lại nghiêm trọng đến thế này?”
“Mấy tên lang băm này!” Nàng ta ngồi cạnh giường gạt nước mắt.
Chốc lát, chỉ thấy một tiểu nha hoàn vẻ mặt gấp gáp chạy vào.
Sau khi nàng ta cúi người nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai Vân Ngọc Linh, sắc mặt Vân Ngọc Linh hơi biến đổi.
người khác xử lý xong xuôi, cho nên không tìm thấy chút xíu độc nào trên thức ăn thừa trong thùng nước gạo.
” Sắc mặt Vân Khương Mịch u ám, ánh mắt dần dần trở nên rét lạnh.
Tác phong làm việc này đích thực là bút tích của Vân Ngọc Linh.
Trước giờ nàng ta làm việc không để lại đường lui, cũng sẽ không