“Minh vương phi? Sao ngươi, ngươi cũng ở đây?” Tân Nghiên Tuyết lắp bắp kinh hãi, nửa khuôn mặt vấy đây nước mắt, nhưng nước mắt trong hốc mắt thế nào cũng không chảy ra được.
Nàng ta giống như là một con nai con bị kinh sợ, kinh ngạc nhìn Vân Khương Mịch.
Cái thứ Tử Thanh vô dụng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải đã nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Phùng Dương tiến cung, Vân Khương Mịch không đi theo sao?
Nhưng cái vị trước mặt này, là quỷ đấy à?
Nàng ta oán giận liếc mắt nhìn về Tử Thanh phía sau, hận không thể lập tức chất vấn Tử Thanh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tử Thanh cũng không ngờ rằng Vân Khương Mịch lại ngồi trong xe ngựa, đã lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán!
Xong đời!
Nàng ta thầm than trong lòng.
Vân Khương Mịch nở nụ cười ha ha: “Đúng vậy Doanh Vương phi, mỗi ngày ta đều phải tiến cung thỉnh mạch cho phụ hoàng, ngươi nói xem ta ở đây làm gì?”
“Xem ra sau này Doanh Vương phi thổ lộ với Vương gia nhà ta, còn phải lựa một ngày lành tháng tốt nữa đấy” Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Mặc Phùng Dương, hung dữ hỏi: “Phải không? Vương gia?” Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi muốn ăn thịt người của nàng, Mặc Phùng Dương nghĩ thầm: Có phải nữ nhân này diễn quá sâu rồi không?
Nhưng mà hắn vẫn phối hợp gật đầu: “Vương phi nói rất phải”
“Vậy cái đào hoa này của ngài, cuối cùng ngài tự ngắt, hay là để thiếp ngắt giúp ngài?” Vân Khương Mịch tiếp tục trừng hắn.
“Đều là bổn vương sai, bổn vương tự ngắt” Thái độ nhận sai của Mặc Phùng Dương rất đẹp.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tân Nghiên Tuyết, càng khiến cho lòng nàng ta ngũ vị tạp trần.
Nàng ta không biết phải nói là do Mặc Phùng Dương cưng chiều Vân Khương Mịch, để nàng có gan làm xằng làm bậy như vậy.
Hay là nên nói Vân Khương Mịch, ngư ông đắc lợi…
Tóm lại, trước mặt Mặc Vân Khinh, nàng ta chưa bao giờ bị đối xử như thết Trong lòng nàng ta chua lè, rồi đáy lòng dần dần nảy sinh cảm giác ghen ghét Vân Khương Mịch đến điên cuồng.
Sau khi được Mặc Phùng Dương trả lời, lúc này Vân Khương Mịch mới leo xuống