Nghĩ đến đây, thân hình Tân Nghiên Tuyết lay động một chút, suýt nữa té ngã trên đất.
Nàng ta cuống quít nhìn về phía Vân Khương Mịch, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn: “Không, không cần! Ta còn có việc, xin đi trước” Thấy nàng ta sốt ruột muốn đi, Vân Khương Mịch gọi nàng ta lại: “Doanh Vương phi đừng đi mà! Không phải ngươi có chuyện muốn nói với Vương gia nhà ta sao? Ngươi cứ từ từ, ta không hối ngươi là được” Nàng hơi mỉm cười: “Không phải mới vừa rồi ngươi muốn nói, cuộc sống hàng ngày của ngươi rất khổ”
“Cho nên muốn tìm một bờ vai dựa vào?” Nàng đã nói thẳng ra lời trong lòng của Tân Nghiên Tuyết.
Nhưng giờ đây, sao Tân Nghiên Tuyết dám thừa nhận chứ?
Nàng ta vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có…”
“Mới vừa nãy ngươi còn nói lòng ngươi đặt ở chỗ Vương gia nhà ta nữa đấy! Chẳng lẽ đều là nói dối, muốn để cho Vương gia nhà ta đồng tình ngươi thôi? Ngươi với lòng ngươi ở đâu rồi?” Vẻ mặt Tân Nghiên Tuyết càng thêm hoảng loạn, còn Vân Khương Mịch thì cười càng thêm rực rỡ.
“Ta không có, không phải vậy!” Tân Nghiên Tuyết lập tức phủ nhận tận hai lần.
“Hôm nay may mắn của ta thật là tốt mà, không ngờ lại có thể gặp ngay lúc Doanh Vương phi thổ lộ tấm chân tình với ‘Vương gia nhà ta.
” Vân Khương Mịch cười lạnh.
Lói nói ấy, khiến Tân Nghiên Tuyết nhớ lại chuyện ở đình hóng gió trong đêm yến tiệc sinh nhật Đức phi.
Quãn bách, xấu hổ và giận dữ trộn lẫn vào nhau, khiến nàng ta không chỗ dung thân, hận không thể tìm một cái kế đất để chui vào!
Vân Khương Mịch tặc lưỡi: “Phải nói Doanh Vương phi đúng là sỉ tình, gả cho Doanh vương bốn năm, không ngờ còn nhớ mãi không quên Vương gia nhà ta.
” Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, giống như là đang vỗ tay cho Tân Nghiên Tuyết.
Có điều câu