Tân Ngọc Lộ nhỏ hơn nàng ta bốn tuổi, hiện giờ chỉ mới mười bảy, đang là độ tuổi như hoa như ngọc.
Dung mạo của tỷ muội hai người có bảy phần giống nhau.
Nhưng trái ngược với vẻ đẹp dịu dàng của Tần Nghiên Tuyết, mắt mày của Tân Ngọc Lộ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Hệt như một đóa bách hợp nơi núi sâu u tĩnh đanh lặng yên nở rộ trong đêm đen.
Gương mặt này của nàng, càng ngày càng động lòng người, càng ngày càng dễ nhìn.
Ngay cả Tân Nghiên Tuyết cũng không kiềm lòng được mà nhìn chằm chằm nàng, qua một lúc lâu vẫn không thể dời mắt.
Nàng ta không hé răng, Tân Ngọc Lộ cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả một câu quan tâm an ủi cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Tân Nghiên Tuyết phục hồi tinh thân, mở miệng nói chuyện với nàng: “Ta và nhị muội muội đã hơn nửa năm không gặp rồi?
“Đúng vậy” Thái độ của Tân Ngọc Lộ không nóng không lạnh.
Từ nhỏ tình cảm của hai tỷ muội bọn họ đã lạnh nhạt.
Chỉ vì năm đó Tân phu nhân nổi giận với Tân Nam Du, mang theo Tân Ngọc Lộ mới sáu tuổi về nhà mẹ đẻ ở vài năm.
Nhà mẹ đẻ của Tân phu nhân cách kinh thành khoảng hai ngày đi đường.
Sau này Tân phu nhân mất, Tân Nam Du mới phái người đón Tân Ngọc Lộ trở lại kinh thành.
phải bị bệnh nặng gì, vì sao phải lo lắng?
Tân Nghiên Tuyết sầm mặt, Tân Nam Du lại