“Nhưng tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch kia cũng không phải là người hiền lành gì! Nàng ta vậy mà lại để con đi trộm lệnh bài Ngũ Quân doanh của Vương gia!” Nói tới việc này, nàng ta nghiến răng, đôi tay nắm chặt thành quyền!
“Hả? Minh Vương phi có ý gì? Lệnh bài Ngũ Quân doanh là chuyện trọng đại, sao có thể tùy ý trộm đi?” Tân Nam Du như có điều suy tư mà nhìn nàng ta: “Khi Vương gia rời kinh, Hoàng Thượng đã lệnh cho ngài ấy giao lệnh bài cho Sở Vương và Minh Vương.
Nhưng Vương gia không yên tâm, cho dù có chết cũng không chịu đồng ý”
“Thế nên bây giờ lệnh bài Ngũ Quân doanh đang ở trong tay Ngô phó tướng.”
“Đúng là như vậy” Tân Nghiên Tuyết gật đầu.
Mặc Vân Khinh lo lắng không phải không có lý.
Hắn ta đi biên cương đường xá xa xôi, ít nhất cũng phải vài tháng mới có thể hồi kinh.
Biên cương lại cách kinh thành hơn ngàn dặm.
Trong mấy tháng này, ai có thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì?
Ngũ Quân doanh là tất cả của Mặc Vân Khinh.
Nếu ngay cả Ngũ Quân doanh hắn ta cũng không có, vậy khi hắn ta trở lại kinh thành sẽ không còn gì cả!
Lúc đó hăn ta lấy gì để tranh đoạt với vài vị Vương gia khác?
Tuy Mặc Quốc Thiên nói chỉ để Mặc Vân Đức và Mặc Phùng Dương chưởng quản Ngũ Quân doanh.
Nhưng nếu lệnh bài rơi vào trong tay Mặc Phùng Dương, thì còn có thể lấy lại được sao?
Tân Nghiên Tuyết không ngu như vậy, sẽ không tự nhiên mà giao lệnh bài Ngũ Quân doanh cho Mặc Phùng Dương.
Nhưng tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch này lại uy hiếp…
Thấy sắc mặt nàng ta âm trầm, Tân Nam Du biết trong lòng nàng ta đã có chủ ý: “Vậy con định làm gì?” Nàng ta còn có thể làm gì!
Tân Nghiên Tuyết cắn răng, gương mặt căng chặt: “Nếu bọn họ muốn lệnh bài, con đây sẽ cho bọn họ!” Tân Nam Du lập tức thay đổi ánh mắt: “Con thật sự muốn đưa?”
“Nếu đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ tin tưởng con.
Đến lúc đó con lại nghĩ cách trộm về rồi trả cho Vương gia, như thế sẽ không ai phát hiện” Tân Nghiên Tuyết thấp giọng nói: “Chỉ có điều, muốn trộm lệnh bài từ tay Ngô phó tướng