Bà ta ý vị thâm trường nhìn Đức phi: “Nghe nói đoạn thời gian gần đây Hoàng Thượng thường xuyên ngủ lại trong cung của Tĩnh quý nhân, chẳng lẽ Đức phi không sốt ruột sao?”
Đức phi không phải người ngốc, đương nhiên nghe ra ý muốn châm ngòi ly gián của Triệu Hoàng hậu.
Lời này của bà ta là đang ám chỉ bà, muốn bà tranh sủng với Tính quý nhân!
“Tạ Hoàng hậu nương nương lo lắng, chuyện hầu bệnh vẫn nên để thần thiếp hỏi qua Hoàng Thượng rồi nói sau!” Đức phi mặt vô biểu tình: ân Khương Mịch còn phải điều trị long thể cho Hoàng Thượng, đương nhiên long thể của ngài ấy quan trọng hơn!” Thấy bà không mắc câu, trong lòng Triệu Hoàng hậu cảm thấy không vui.
Song, bà ta cũng không biểu lộ ra ngoài: “Một khi đã như vậy thì phải xem quyết định của Đức phi rồi!”
“Bổn cung cũng chỉ có lòng tốt, muốn muội mau hồi phục để hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt thôi”
“Đức phi đã nhọc lòng vì lão Thất và tức phụ của lão Thất.
Bổn cung cũng là mẫu thân, cũng có thể hiểu” Bà ta sửa sang lại cổ tay áo thêu hoa văn mẫu đơn, thong thả ung dung tiếp lời: “Vẫn là câu nói lúc nãy của bổn cung, chuyện con cháu đều phải xem ý trời, không vội được!”
“Tuy rằng đã bốn năm mà tức phụ của lão Thất vẫn chưa sinh hạ hài tử.
Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc sau này cũng không thể” Triệu Hoàng hậu liếc Vân Khương Mịch: “Muội cũng đừng ép hai đứa nhỏ” Những lời này nghe cứ như là vì Vân Khương Mịch mà quở trách Đức phi.
Nhưng khi Vân Khương Mịch nghe vào trong tai lại cảm thấy cứ như có ý khác?
Hệt như Triệu Hoàng hậu đang ám chỉ nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng!
Sắc mặt Đức phi lại càng thêm khó coi.
Rõ ràng Triệu Hoàng hậu đang cố ý ly gián quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ…
Tuy rằng Vân Khương Mịch không thích Đức phi, nhưng suy cho cùng bà cũng là mẹ ruột của Mặc Phùng Dương.
Chuyện giữa Triệu Hoàng hậu và Đức phi, nên thân cận với ai hơn nàng vẫn rõ!
Tuy Đức phi đáng giận, nhưng vẫn chưa nổi sát tâm với nàng.
Còn Triệu Hoàng hậu…
Bà ta càng đáng giận hơn, là một người tâm địa độc ác!
Một khi chạm đến lợi ích của bà ta, sợ rằng bà ta