“Thật sao?”
Mặc Hàn Vũ xua tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Bổn Vương được gọi là nghìn chén không say, chén rượu nhỏ này của ngươi làm sao có thể khiến bổn Vương say được?”
Nhưng hắn cảm thấy hình dáng của “vò rượư này có chút kì quái.
“Vậy vò rượu này của ngươi làm như thế nào vậy? Nó khác gì so với những vò rượu bình thường?”
Nhìn dáng vẻ của Mặc Hàn Vũ giống như “Mười vạn câu hỏi vì saơ, Vân Khương Mịch khế cười: “Đây là bí mật!”
Nàng mở nắp bình rượu ra, rót cho Mặc Phùng Dương, Mặc Hàn Vũ và bản thân mình một chén rượu: “Hàn Vương, nếm thử mùi vị của rượu này trước nhé?”
“Được”
Mặc Hàn Vũ không ngại liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Vân Khương Mịch u ám nói: “Xưa nay Vương gia nhà ta không biết uống rượu, hay là để ta uống vài chén với Hàn Vương nhé?”
“Ngươi biết uống rượu sao?”
Uống một ly rượu xái vào bụng, hai mắt của Mặc Hàn Vũ đã hơi đỏ.
Hắn không ngờ rượu này nồng đậm như vậy, ngay cả hắn cũng không thể chịu nỗi!
Trong cổ họng rất đau rát, hắn ho vài tiếng rồi nhanh chóng kìm nén cơn ho lại, tránh để cho Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch chê cười.
“Miễn cưỡng có thể uống thêm vài chén, trái lại không thể so sánh được với Hàn Vương ngàn chén không ngã.
”
Vân Khương Mịch ngồi xuống bên cạnh Mặc Phùng Dương.
“Thất đệ muội quả thật là nữ trung hào kiệt!”
Lúc này Mặc Hàn Vũ mới nhìn thẳng vào nàng, hắn ta cảm thấy Vân Khương Mịch khác với nàng ấy của bốn năm trước…
Thường ngày con “cọp cái trong phủ sẽ uống rượu cùng với hắn ta.
Nhưng loại rượu này rất mạnh, sợ rằng Chu Vũ Oanh cũng uống không trôi.
“Không ngờ Thất đệ muội lại tài giỏi như vậy, chẳng những có thể vào bếp còn lên được bàn rượu! Tay nghề chưng cất rượu này, người bình thường e là không thể học được”
Mặc Hàn Vũ khen ngợi.
“Xin nhận lời khen của Hàn Vương”
Vân Khương Mịch cười đồng ý thừa nhận và cạn một chén với Mặc Hàn Vũ.
Uống hết hai chén rượu, trong bụng của Mặc Hàn Vũ giống như có lửa đốt, hắn đã không thể chịu nổi.
Vội vàng ăn một viên bánh điểm tâm.
Nhìn