“Chẳng lẽ ngươi muốn chơi tửu lệnh?”
Mặc Hàn Vũ nhìn Vân Khương Mịch đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chơi tửu lệnh? Ta cũng đâu phải người văn nhã, chơi ba cái trò bỏ đi đó làm gì?”
Vân Khương Mịch khoát tay ngăn lại, vẻ mặt tươi cười: “Không bằng chúng ta chơi… xúc xắc?”
“Chơi thế nào?”
Mặc Hàn Vũ chưa từng chơi trò này.
Vân Khương Mịch lệnh cho Như Minh đi lấy xúc xắc đến, làm mẫu cho Mặc Hàn Vũ xem: “Chúng ta xúc thử xem nào, ai xúc được số nhỏ hơn thì uống rượu!”
Nàng tiện tay ném ra, được một điểm.
Thấy thế Mặc Hàn Vũ liền có lòng tin.
Không phải chỉ là ném cái cục xúc xắc đấy thôi à?
Chẳng lẽ hắn ta còn không xúc hơn được Vân Khương Mịch người ta.
Hắn ta kéo ống tay áo lên, làm tư thế chuẩn bị, nói với Mặc Phùng Dương: “Lão Thất, đệ đến làm trọng tài đi này!
Công chính nghiêm minh, không được thiên vị bất kỳ bên nào”
Hắn ta còn liếc mắt xâu xa nhìn Vân Khương Mịch.
“Bọn ta đều chơi, đệ không được thiên vị cho thê tử đâu đấy: Mặc Hàn Vũ bày tư thế chuẩn bị ném.
Vân Khương Mịch chỉ tay xuống: “Hàn Vương, mời”
“Thất đệ muội, lát nữa có thua cũng không được khóc nhè đâu đấy!”
“Hàn Vương, dám chơi dám chịu, đạo lý này ta hiểu”
Vân Khương Mịch mỉm cười.
Mặc Hàn Vũ vô cùng tự tin vào bản thân, tùy tiện vung tay ném… ba điểm.
Mặc dù không ném được đến sáu điểm như tưởng tượng nhưng được ba điểm hắn ta cũng đã rất thỏa mãn.
Mới nãy Vân Khương Mịch ném thế nào, không phải chỉ có một điểm thôi sao?”
Hắn ta cười cười đưa xúc xắc cho Vân Khương Mịch: “Thất đệ muội, đến lượt ngươi”
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự ti của Hàn Vương kìa, trên mặt Vân Khương Mịch tràn đầy sự cảnh giác.
Sau đó… lại ném tiếp một điểm.
Mặt mày Mặc Hàn Vũ cười tươi như hoa: “Thất đệ muội, uống đi”
Hắn đưa ly rượu cho Vân Khương Mịch.
“Hai cái tay thúi này”
Vân Khương Mịch lắc đầu than thở, sau đó nhận ly rượu uống