Mặc Phùng Dương vạch trần lời nói dối của nàng mà không hề do dự: “Có lẽ thứ này không phải có thể nhặt một cách tuỳ tiện được? Thành thật khai ra, rốt cuộc nó là thứ gì?”
Nhìn thấy thái độ “thành thật sẽ được khoan hồng, không thành thật sẽ bị xử lý nghiêm khắc” của hắn, Vân Khương Mịch yếu đuối rụt cổ lại.
Vừa nãy nàng chỉ nghĩ muốn ghi lâm lại lời nói của Mặc Hàn Vũ, nhưng quên mất giải thích như thế nào.
“Ngài nghe này!”
Vân Khương Mịch nhấm vào một cái nút, bên trong vang lên lời nói vừa nãy của Mặc Hàn Vũ: “À! Lúc trưa ở trong cung †a có nghe lén thấy ngươi và đại ca nói chuyện.
Nói gì mà thư hối lỗi của lão Tam bị người ta tráo”
“Khà khà khà, là ta tráo đấy”
“Bất ngờ không nào? Các người chắc là không ngờ chứ gì?”
Mặc Phùng Dương rất kinh ngạc.
Ngay cả Như Minh đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được.
Ánh mắt hắn ta nhìn chiếc máy ghi âm trong tay Vân Khương Mịch giống như nhìn thấy quái vật gì đó vậy.
“Vương phi, cái này… cái này là thứ gì vậy? Nó thần kỳ quái”
Nhìn thấy hai chủ tớ bọn họ đều bị thu hút bởi chiếc máy ghi âm này, Vân Khương Mịch nở nụ cười đắc ý: “Ta thích dáng vẻ chưa trải sự đời này của hai người.
”
“Cái này gọi là máy ghi âm.
Sao nào, chưa từng nhìn thấy đúng không?”
“Đúng là chưa từng nhìn thấy, đây là lần đầu thuộc hạ nghe thấy”
Như Minh giống như nhìn thấy bảo bối, hắn ta nhẹ nhàng xoa chiếc máy ghi âm này, miệng há rộng đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào.
Trong đêm, hàng lông mày của Mặc Phùng Dương không hề giãn ra.
Hắn thu ánh mắt lại, kéo Vân Khương Mịch đi: “Nàng ra đây cùng bổn Vương”
“Đợi đãi”
Vân Khương Mịch cầm lấy máy ghi âm, nhân lúc Mặc Phùng Dương không để ý bèn nhét nó và trong không gian: