Cho dù là tính cách và cả những thứ khác.
Nếu như không nhìn gương mặt Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương chắc chắn sẽ cho rằng bốn năm trước và bốn năm sau này là hai người.
“Ngươi không phải nàng ấy”
Giong điệu của Mặc Phùng Dương rất chắc chắn: “Vân Khương Mịch ngu ngốc như heo, nhưng ngươi lại lanh lợi như khỉ.
Nàng ấy mười ngón không dính nước xuân thuỷ, còn ngươi thì lăn lộn trên nhà bếp dưới sảnh đường”
“Nàng ấy không biết làm gì cả, ngươi thì cái gì cũng biết.
”
“Tính cách của nàng ấy rất nóng nảy, ngươi thì khôn khéo hiểu đời.
”
“Nàng ấy chỉ biết khiến bổn Vương tức giận, còn ngươi lại biết làm dịu lại lửa giận của bổn Vương.
”
Mặc Phùng Dương bước từng bước đến gần hơn, nhìn chằm chằm vào đôi tay của nàng.
Đột nhiên hắn đưa tay ra siết chặt lấy cằm của nàng, hỏi từng câu từng chữ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Điều này… có tính là tỏ tình không vậy?
Xem ra bốn năm trước Vân Khương Mịch thật sự khiến Mặc Phùng Dương vô cùng chán ghét.
Cảm Vân Khương Mịch bị hắn bóp đến đau đớn, nàng nhíu mày, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Nàng sử dụng đòn sát thủ: “Mặc Phùng Dương, có phải ngươi yêu ta rồi không?”
Nhưng không thể thả lỏng cảnh giác được, vẫn phải đề phòng nàng…
Trong lòng Mặc Phùng Dương nghĩ.
Thấy hắn không nói gì, Vân Khương Mịch biết coi như đêm nay nàng đã miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Nàng vừa mới thở dài