“Người trong họ Lưu, trừ người già yếu, nữ nhân và trẻ nhỏ, còn lại giam hết!”
Lưu Đại Văn cứ bị lôi ra như vậy.
Mọi chuyện sáng hôm nay xảy ra quá mức đột ngột, sau khi lâm triều, các đại thần tụ năm tụ ba thành đoàn xuất cung, cùng thảo luận về chuyện này.
Vân Khương Mịch do dự mãi, cuối nàng xuất cung chạy thẳng tới phủ Doanh Vương.
Tại Ngự thư phòng, Vân Khương Mịch đang chẩn mạch cho Mặc Quốc Thiên.
“Phụ hoàng, không phải con dâu đã nói phụ hoàng ngài không nên tùy ý tức giận sao?”
Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu phụ hoàng không nghe, con sẽ châm cứu cho phụ hoàng thật đấy”
Mặc Quốc Thiên chán nản nói: “Khương Mịch, con nói xem, có phải trãm già rồi hay không?”
Già rồi?
Đang tốt đẹp, nói tới chuyện này làm gì?
Cảm khái thanh xuân à?
“Phụ hoàng, phụ hoàng còn chưa đến năm mươi tuổi đâu!
Giờ đang là lúc tráng niên!”
Nàng chân thành nịnh hót: “Nếu phụ hoàng già rồi, thì đâu còn để phụ hoàng bận tâm những chuyện này.
Không phải là con trai con dâu chúng con vô dụng bất hiếu sao?”
“Phụ hoàng vẫn là thiên tử, thiên tử vĩnh viễn uy nghiêm!”
Những lời nịnh bợ này đã thành công khiến Mặc Quốc Thiên thoải mái.
“Vẫn là con biết nói chuyện”
Mặc Quốc Thiên cười nhìn nàng: “Đúng rồi, con với Phùng Dương làm lành rồi à?”
Động tác trên tay Vân Khương Mịch khựng lại, sắc mặt nàng hơi cứng đờ.
Rất nhanh sau đó, sắc mặt nàng đã trở lại như thường: “Con và Vương gia có gì đâu, có gì mà làm lành chứ”
“Vậy à?”
Mặc Quốc Thiên buồn cười nhìn nàng: “Vậy vì sao con còn ở lại nhà họ Cố, không muốn trở về Vương phủ?”
“Con đúng là ăn nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ! Trãm biết, nếu không phải