Thứ nhất, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, muốn xem mặt mũi đứa nhi tử này của hắn.
Thứ hai, ông ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Mặc Phùng Dương muốn làm gì.
Con mắt Mặc Quốc Thiên chăm chú dõi theo hắn, không nói chuyện.
Hồi lâu sau, mới nghe thấy tiếng cười thật thấp của ông ta: “Đứng lên nói chuyện!”
Ông ta vỗ nhè nhẹ vai Mặc Phùng Dương: “Cái gọi là chiến tranh không ngại lừa dối, có lúc lời nói dối là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể phơi bày một lời nói dối khác, nhưng cũng có thể bù đắp lời nói dối của một người khác”
“Tuy hôm nay con lừa dối trẫm, nhưng con đã vạch trần bộ mặt thật của Lưu Đại Văn, để tránh trẫm còn chẳng hay biết gì”
“Con có đầu óc như vậy, cũng rất có phong độ giống trãm hồi còn trẻ”
Đây là lời khen ngợi lớn nhất đối với hắn.
“Trẫm quả là không uổng phí để con ma luyện Thần Cơ Doanh.
Còn cả nha đầu Khương Mịch này, năm đó trẫm kết duyên các con cũng là lựa chọn sáng suốt”
Mặc Quốc Thiên đi tới ngồi xuống, thở dài: “Giờ con đã khiến cho trãm nhìn với cặp mắt khác xưa”
“Lấy thê nên cưới thê hiền, không thể thiếu được sự ủng hộ cùng giúp đỡ con của Khương Mịch”“
Nói tới nói lui, lại nói tới Vân Khương Mịch.
Khóe mắt Mặc Phùng Dương hơi liếc nhìn.
Phụ hoàng sẽ không lại khiển trách hắn một trận chứ?
Cũng may, Mặc Quốc Thiên nhanh chóng đổi đề tài: “Người sau lưng Lưu Đại Văn, là Lão Tam?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thân không dám chắc chắn trăm phần trăm chuyện này, nhưng… Chỉ chắc chín mươi phần trăm”
“Con không nói nhảm chứ?”
Mặc Quốc Thiên liếc mắt: “Trẫm biết, con không muốn nói xấu Lão Tam ở trước mặt trãm.
Nhưng sai là sail”
“Khương Mịch nói không sai, phải phạt nghiêm.
”
Ông ta quay đầu lại: “Lão Tam này, bây giờ nó đang đi vào con đường không đúng đắn”
“Nếu không nghiêm trị cho tốt, chỉ sợ tương lai sẽ lạc đường!”
Mặc Quốc Thiên sâu xa