Đối với người bình thường mà nói, ngọn núi này có rất nhiều điều huyền diệu cho nên không ai dám tùy tiện leo lên.
Chỉ nhìn từ lưng chừng núi trở xuống, vừa âm lãnh lại vừa ẩm thấp dường như khắp nơi đều có nguy hiểm.
Nhưng chẳng có mấy ai biết được, đỉnh của ngọn núi này là một nơi tuyệt mỹ.
Dù là sau giờ Mùi nhưng ánh sáng mặt trời trên đỉnh núi vẫn vô cùng ấm áp, ánh sáng chiếu lên tầng sương mù ở lưng chừng núi khiến cho nơi đó như được dát lên một tầng bụi phấn màu vàng kim.
Ánh vàng lấp lánh trông rất đẹp mắt.
Trên đỉnh núi cũng không tính là rộng rãi.
Chỉ có mấy gian nhà lá, khoảng đất gần đó là vườn rau được rào tre vây lại.
Phía sau nuôi nhốt gà vịt, bên cạnh còn có một hồ cá nhỏ…
Nếu như nói cảnh đẹp trên đỉnh núi này là chốn bồng lai tiên cảnh vậy thì tiếng kêu của gà vịt đã điểm tô thêm cho nơi này mấy phần hương vị của nông thôn nhỏ.
Từ tiên cảnh nhân gian biến thành trần gian chân thực.
Vân Khương Mịch lười biếng bò dậy khỏi tảng đá, nghỉ ngơi cũng kha khá rồi.
Nàng quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy một vị “Tiên nhân” tiên phong đạo cốt đang ngồi xổm trên mặt đất…mổ cá.
Con cá quá trơn, thỉnh thoảng lại nhảy lên trong tay ông ta nên gương mặt ông ta dính đầy nước bùn.
Trên cặp lông mày hoa râm còn có vài miếng vảy cá.
Vân Khương Mịch không nhịn nổi cười.
“Tiên nhân” tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Rõ ràng ngươi biết là ta không mổ được cá! Còn không mau lại đây giúp đỡ, muốn ngồi nhìn đến khi nào?”
“Ta còn chưa được ăn trưa luôn đấy, sắp đói chết rồi!”
“Ta nói này Huyền Sơn tiên sinh tiên phong đạo cốt, nếu như ngài đã không biết mổ cá, còn nuôi một ao đầy cá để làm gì?
Vân Khương Mịch bất đắc dĩ tiến gần đến, cầm lấy con dao trong tay ông ta xử lý con cá nghịch ngợm này.
Thì ra vị này chính là Huyền Sơn tiên sinh dang tiếng lẫy lừng!
Nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của ông ta, nào có giống dáng dấp của Huyền Sơn tiên sinh trong