Vân Khương Mịch hôn nhẹ một cái lên mặt cậu bé: “Con về phòng trước đi, mãu thân đi gặp bà ấy một lát”
Phong Bảo gật gật đầu.
Đi được vào bước lại quay người lại nhìn nàng, trong đôi mắt to tròn tràn đầy phức tạp: “Mẫu thân, nếu như bà ấy đến nói tốt cho cha, khuyên người về phủ…”
“Người lập tức về đi!”
Mặc Phùng Dương đã nhiều lần tạo bậc thang cho nàng xuống nhưng Vân Khương Mịch vẫn không nghe theo.
Tối nay Đức phi tự mình đến… ¬ Cuối cùng thì Phong Bảo cũng không muốn Vân Khương Mịch tiếp tục giận dỗi với Mặc Phùng Dương.
“Hai người cứ chiến tranh lạnh thế này cũng không phải cách!”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nhỉ tử Vân Khương Mịch rất đau lòng.
Nàng tiến lên ôm cậu bé: “Được, mẫu thân biết rồi! Con không được suy nghĩ nhiều, mẫu thân không sao.
Nếu như bà ấy thật sự đến khuyên bảo thì ngày mai chúng ta liền trở về Vương phủ”
“Con biết rồi! Mẫu thân!”
Lúc này Phong Bảo mới hoan hô nhảy nhót.
Cậu bé nhón chân hôn một cái lên mặt Vân Khương Mịch sau đó vui vẻ rời đi.
Rốt cuộc thì vẫn là đứa trẻ.
Tách khỏi Mặc Phùng Dương lâu như vậy… mặc dù cậu bé không thừa nhận Mặc Phùng Dương là phụ thân nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung hắn.
Vân Khương Mịch thở dài một hơi.
Sau này vì nhi tử nàng sẽ không chiến tranh lạnh với Mặc Phùng Dương nữa.
Nàng vốn là người có thù tất báo, nhưng đối với Mặc Phùng Dương lại không như vậy, thà rằng chiến tranh lạnh cũng không muốn báo thù ngay tại đó.
Bởi vì nàng biết như vậy sẽ làm nhỉ tử tổn thương.
Nàng hít sâu một hơi thu lại tạp niệm trong đầu quay người đi về phía đại sảnh.
Không ngờ rằng vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Đức phi truyền ra: “Ngươi đừng che giấu thay nàng ta! Thật sự cho rằng Bổn cung không biết nàng †a ra ngoài làm gì sao?”
Vân Khương Mịch dừng bước.
Chỉ nghe thấy Cố Bắc Trung lập tức bảo vệ ngoại tôn nữ, không vui đáp trả lại: “Sao Đức phi nương nương quản rộng như vậy? Mịch Nhi ra ngoài làm gì chẳng lẽ ta không biết sao?”
“Nếu như ông đã biết thì nói xem nàng ta