Cố Bắc Trung châm biếm: “Chẳng phải ngươi có cái gì mà, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ sao? Nếu đã biết Mịch Nhi ra ngoài làm gì thì ngươi nói ra xem nào?”
Nghe hai người tranh chấp, Vân Khương Mịch tin rằng nếu như nàng không tiến vào…
Chỉ vấn đề này thôi hai người cũng có thể cãi nhau đến nửa đêm!
Bất đắc dĩ nàng đành nhắm mắt đi vào: “Mẫu phi, ngoại tổ phụ”
“A, về rồi à?”
Lúc này Đức phi mới ngồi xuống, lạnh mặt nhìn nàng: “Vân Khương Mịch, Hoàng thượng bảo Bổn cung đến xem ngươi, ai ngờ Bổn cung đợi lâu như vậy, trà đã nguội rồi mới nhìn thấy bóng dáng của ngươi.
”
“Ngươi ra ngoài làm gì?”
“Không có Phùng Dương quản thúc liền ra ngoài làm loạn?”
“Ngươi xứng với Phùng Dương sao?!”
Đức phi hỏi liền ba câu.
Vân Khương Mịch muốn trợn trắng mắt lên nhưng nàng nhịn!
Nàng tin rằng chỉ cần nàng liếc một cái thì khẳng định Đức phi sẽ lại bị nàng làm cho ‘tức đến sinh bệnh vì thế liền thấp giọng đáp, “Hôm nay tâm tình con dâu không tốt nên ra ngoài giải sầu”
“Giải sâu?”
Hiển nhiên Đức phi không tin.
“Giải sầu với ai? Giải sầu phải đi sớm về trễ, giải tháng sao?”
Câu sau so với câu trước càng chanh chua.
Vân Khương Mịch không nhịn nổi nữa: “Mẫu phi có ý gì? Lẽ nào Mẫu phi càng nguyện ý tin rằng con dâu ra ngoài lêu lổng cùng nam nhân sao?”
“Ngươi…
Đức phi cả kinh trừng lớn hai mắt: “Ngươi muốn làm