Chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ đang bò trên bức tường phía sau lưng bọn họ.
Bức tường ở hậu viện Cố gia đã lâu không tu sửa, vừa rồi Phong Bảo vất vả bò lên, không cẩn thận đạp vào một viên gạch đỏ, rơi xuống vang lên một tiếng “rầm’.
Âm thanh này khiến cho Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương cả kinh vội vàng tách nhau ra.
Trong lòng Phong Bảo biết lần này mình ‘chọc phải họa’ rồi.
Nhanh chóng rụt cổ lại định nhảy xuống đào tẩu, ai ngờ rằng dưới chân đạp hụt một cái, chỉ có thể tiếp tục nằm nhoài trên đầu tường.
Vân Khương Mịch không nhịn nổi đỡ trán.
Nàng không biết nhi tử ba tuổi nhà người khác có nghịch ngợm như vậy không.
Viên thịt tròn nhà nàng, ba tuổi đã có thể trèo tường, trên phương diện tình cảm còn hiểu biết hơn cả nàng… Nhìn Phong Bảo đáng thương nằm bò trên đầu tường làm sao cũng không xuống được Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy buồn cười.
“Mẫu thân người cười cái gì!”
Thấy nàng cười, Phong Bảo bất bình hừ một tiếng: “Do con không yên tâm về hai người!”
“Sợ hai người vừa gặp mặt liền đánh nhau cho nên mới đến nhìn lén!”
“Con đã không xuống được rồi người còn cười con, rốt cuộc con có phải do người sinh ra không! Con là đứa bé người nhặt về từ thùng rác đi?”
Cái miệng nhỏ của Phong Bảo nói một tràng dài, gương mặt u oán nhìn nàng.
Vân Khương Mịch còn chưa nói gì đã thấy Mặc Phùng Dương nhảy lên tường ôm cậu bé xuống.
Hắn ôm cậu bé rất chặt, vẻ mặt nghiêm túc răn dạy: “Phong Bảo, phía trên rất nguy hiểm! Con là tiểu hài tử không thể bò lên cao như vậy, chẳng may ngã xuống thì sao?”
Vương gia ngày thường đều cao lãnh lúc này liền biến thành một từ phụ thích càu nhàu.
“Đã biết”
Phong Bảo mím môi: “Vậy con về thư phòng trước đây!
Thái lão gia không tìm thấy con sẽ lại sốt ruột”
Vừa rồi cậu bé mượn cớ đến quan phòng mới có thể chạy ra ngoài.
Nếu hai người đã không có chuyện gì thì cậu bé liên yên tâm trở về.
Cho đến khi Phong Bảo vào cửa Vân Khương Mịch mới cười cười nhìn Mặc Phùng Dương, ánh mắt mang theo