Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 361


trước sau


Ánh mắt Tôn đáp ứng tràn ngập oán hận.

Vân Khương Mịch cười nhạt: “Phụ hoàng bên kia, bổn vương phi định sẽ tự mình đi bồi tội.

Thế nhưng ngươi ấy mà…hôm nay sống hay chết thì phải xem tâm tình của bổn vương phi!”
Lời này vừa rơi xuống, Tôn đáp ứng tức đến nỗi cả người phát run!
Tiện nhân này!
Đúng, đúng là to gan lớn mật!
“Ngươi dám!”
Ngay cả môi của Tôn đáp ứng cũng run rẩy: “Ta là nữ nhân của hoàng thượng!”
Mặc Lệ Nga khinh bỉ nhìn một cái: “Ai cho ngươi tự tin này?”
Tôn đáp ứng một hơi cũng không lên được, suýt chút nữa khiến mình nghẹn chết.

Nhóm người Mạt Liên đập nát hết đồ đạc trong cung điện, dưới mặt đất là một đống hỗn loạn.

Tôn đáp ứng nhìn gian phòng ngổn ngang lộn xộn, ngực phập phồng kịch liệt: “Khinh người quá đáng!”
“Khinh người quá đáng?”

“Như vậy thì tính là gì chứ?”
Vân Khương Mịch nhíu mày: “Nếu chỉ mới có thế mà đã tính là khinh người quá đáng, vậy ngươi vô pháp vô thiên…”
“Bổn vương phi thấy trần cung Tích Nguyệt của ngươi không chứa nổi ngươi nữa rồi! Chỉ bằng ta xốc trân cung điện lên thật, để khí thế của ngươi vọt lên tận trời!”
“Như vậy thì mới không mai một cái danh “sủng phi” của ngươi nhỉ!”
“Nếu như ta huỷ đi cung Tích Nguyệt, nói không chừng sẽ khiến phụ hoàng thương tiếc, ban thưởng cho ngươi một tẩm cung tốt hơn thì sao?”
Trong ngực Tôn đáp ứng sinh ra một dự cảm không tốt.

Nàng ta hỏi với giọng run rẩ Vân Khương Mịch bước tới mấy bước, quan sát cung điện cũ nát một chút, sau đó xoay người đi ra.

Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Mặc Lệ Nga vội vã đuổi theo.

Tôn đáp ứng chần chờ một lát, cũng nhanh chóng nhấc bước chân đuổi theo ra ngoài: “Vân Khương Mịch, ngươi muốn làm cái gì?”
Vân Khương Mịch đã đi ra ngoài điện, phân phó cung nhân đang tu sửa trần cung điện: “Không cần phải sửa trần cung nữa! Trực tiếp huỷ đi cho bổn vương phi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Tôn đáp ứng hoàn toàn cho rằng

mình nghe lầm.

Tiện nhân này thật sự dám phá huỷ đi trần cung điện của nàng ta sao?

Đám cung nhân cũng sững sờ: “Minh Vương phi, là Hoàng hậu nương nương cho tu sửa”
“Không cần sửa, đợi lát nữa bổn vương phi tự mình đi hồi phụ hoàng”
Vân Khương Mịch vung tay lên, mấy cung nhân do dự một lát, sau đó mới động tay… dỡ trần cung điện.

Ngói vỡ không ngừng rơi xuống, suýt chút nữa đập trúng Tôn đáp ứng.

Nàng ta giật mình hét lớn rồi bước xuống bậc thềm: “Vân Khương Mịch, ngươi khinh người quá đáng! Ta phải đi nói với Hoàng hậu nương nương!”
Nàng ta làm bộ muốn chạy.

Vân Khương Mịch cũng không ngăn cản, chỉ cười như không cười nhìn nàng ta một cái.

Thế nhưng làm thế nào Tôn đáp ứng cũng không thể nhấc chân.

Đối với một tiện nhân to gan lớn mật này, uy hiếp nào mà nàng ta chưa từng dùng đâu…
Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng, trần tẩm cung của nàng ta bị dỡ xuống.

Cũng may cung nhân vẫn chưa huỷ được một nửa, ở phía cửa đã truyền tới một tiếng quát: “Dừng tay!”
Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Tôn đáp ứng vui vẻ.

Ô ô ô cuối cùng cứu tinh mà nàng ta đợi cũng đã xuất hiện!
Vân Khương Mịch xoay người nhìn lại, chỉ thấy người tới là Trương ma ma ở bên cạnh Hoàng hậu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện