Ngày thường Trương ma ma cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc Vân Khương Mịch, nhưng hôm nay nhìn thấy đống hỗn độn trong cung Tích Nguyệt, trần cung điện cũng đã bị dở đi một nửa.
Còn có đống hỗn loạn dưới mặt đất…
Sắc mặt bà ta vô cùng ngạc nhiên.
Rất nhanh sau đó, Trương ma ma thu hồi vẻ ngạc nhiên cất bước đến gần: “Minh Vương phi đang làm gì vậy?”
“Trương ma am không nhìn thấy sao?”
Vân Khương Mịch nâng cằm lên: “Dỡ trần cung”
Trương ma ma: “…”
Bà ta cũng không mù, không phải là không nhìn thấy Vân Khương Mịch dở trần cung!
“Không biết Vương phi tức giận đến mức nào, Tôn đáp ứng làm sao trêu chọc đến Minh Vương phi? Nơi này là hậu cung, Minh Vương phi tưởng rằng đây là phủ Minh Vương sao?”
Trương ma ma trầm mặt: “Người thù hận Tôn đáp ứng lớn đến mức nào mà lại muốn phá huỷ cung Tích Nguyệt chứ?”
Bà ta đi theo Triệu hoàng hậu lâu như vậy, cũng được coi là người có danh dự uy tín ở trong cung.
Ngay cả đám quý phu nhân ở trong Kinh Thành này cũng phải nể mặt bà ta mấy phần.
Thế mà giờ đây…
Đối mặt với dáng vẻ chất vấn âm dương quái khí của bà †a, Vân Khương Mịch chỉ nhẹ nhàng trả lại năm chữ: “Liên quan gì tới ngươi?”
“Người…”
Trương ma ma bị nàng chọc tức đến mức gương mặt già nua trắng bệch!
Bà ta cắn chặt răng: “Minh Vương phi, chuyện này không liên quan gì đến nô tỳ, thế nhưng lại liên quan đến nương nương nhà ta! Nô tỳ phụng ý chỉ của nương nương đến đây hỏi chuyện!”
Có ý tứ là bà ta đại biểu cho Triệu hoàng hậu.
Trương ma ma mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Chỉ thiếu điều viết lên mặt mấy chữ “hiện tại lão nương giống như Hoàng hậu nương nương mà thôi”.
Hết lần này đến lần khác Vân Khương Mịch không thèm trả lời bà ta, vẫn hời hợt nhả ra hai chữ: “Ta thích”
Trương ma ma: “.
.
: Huyết áp điên cuồng dâng cao, trong đầu bà ta vang lên tiếng ong ong!
Không được không được, bà ta sắp bị Vân Khương Mịch