Nói đạo lý?
Triệu hoàng hậu nhíu mày một cái.
Mặc Phùng Dương nói đạo lý?
Đây quả thực là đánh rắm!
Nếu như hắn giảng đạo lý, Khinh Nhi cũng sẽ không bị Hoàng thượng giam trong phủ Doanh Vương!
Hết thảy những chuyện này đều là “công lao” của lão Thất và Vân Khương Mịch!
Lúc này nghe thấy Mặc Phùng Dương tới để nói đạo lý… mí mắt của Triệu hoàng hậu lại càng giật lợi hại hơn: “Bổn cung thật sự rất muốn nghe xem ngươi muốn nói đạo lý gì.
Bà ta lạnh lùng nhìn hắn.
“Tôn đáp ứng mang tâm tư với Lệ Nga, không xem cung quy ra gì, quả thật đáng chết”
Mặc Phùng Dương không nói gì nhiều, trực tiếp bắt đầu: “Mịch Nhi bảo vệ Lệ Nga, giữ gìn mặt mũi của hoàng thất, lập được đại công, đáng lẽ là nên thưởng chứ không nên phạt”
Hắn nhìn Triệu hoàng hậu với vẻ nghiêm túc.
“Hết rồi sao?”
Giây lát sau, thấy hắn cũng không tiếp tục nói hết, Triệu hoàng hậu không nhịn được hỏi.
“Hết rồi ạ”
Mặc Phùng Dương gật đầu.
Triệu hoàng hậu: “…”
Bà ta đợi lâu như vậy, vốn tưởng rằng Mặc Phùng Dương định thao thao bất tuyệt nói gì đó, ai ngờ lại chỉ hời hợt giảo biện, rồi lại thôi?
“Cho nên ý của ngươi là?”
“Tôn đáp ứng đáng bị xử phạt, Lệ Nga nên được trấn an, Mịch Nhi nên được thưởng”
Mặc Phùng Dương không chút nghĩ ngợi nói.
Triệu hoàng hậu: “…”
Hôm nay bà ta lại bị chặn họng đến mức á khẩu không trả lời được, đúng là không biết nên nói thế nào cho phải!
Mà Vân Khương Mịch lại vỗ tay cổ vũ: “Vương gia nhà ta nói có lý! Mẫu hậu, đây cũng là đạo lý mà con dâu định nói.
”
Huyệt Thái Dương của Triệu hoàng hậu giật giật, ngực cũng nhấp nhô kịch liệt.
Hai người này cố ý chọc giận bà ta thì phải?
Trước đó mấy ngày bà ta