“Chuyện này…”
Thật quá thần kỳ?!
Mặc Vân Đức không dám tin những bông lúa đang nở rộ giữa cánh đồng, theo sau có mấy vị đại thần, cũng trố mắt đứng nhìn!
Kiểm tra mấy bông lúa xong Mặc Vân Đức lại quay sang kiểm tra cây bắp, phát hiện ra nó cũng như mấy cây lúa.
Tình hình sinh trưởng phát triển rất khả quan, có thể cho dân chúng một mùa màng bội thu!
Mặc Vân Đức không biết nên nói cái gì mới có thể bộc lộ được hết sự kinh hoàng trong lòng.
Hắn ta lập tức hồi cung, báo cáo lại với Mặc Quốc Thiên.
Nghe xong lời hắn nói, Mặc Quốc Thiên cũng kinh ngạc không ngậm được miệng.
Một lúc sau, mới ngơ ngẩn nói: “Quả nhiên, kỳ tích đã xảy rat”
Sau khi cho chúng thần lui xuống, Mặc Quốc Thiên nhìn Mặc Phùng Dương với vẻ mặt đầy phức tạp: “Tống Tử Ngư kia, thật sự là do Vân Khương Mịch tìm thấy sao?”
“Đúng vậy, thưa phụ hoàng”
Mặc Phùng Dương nghiêm túc gật đầu.
Công lao này thuộc về Vân Khương Mịch, hắn sẽ không giành lấy.
“Nha đầu này thật lợi hại”
Mặc Quốc Thiên tự lẩm bẩm.
Ông ta biết, Vân Khương Mịch rất có bản lĩnh.
Nhưng không ngờ rằng, nàng ấy lại có thể tìm được đồ đệ chân chính của Huyền Sơn tiên sinh: Tống Tử Ngư!
Nếu như Vân Khương Mịch chỉ biết gây chuyện, không biết lớn nhỏ mà phạm thượng.
Ông ta đã không thể bao dung cho nàng từ lâu rồi.
Ngoại trừ việc hết lân này đến lân khác sơ suất ra thì đã lập được không ít công lao.
Cho nên Mặc Quốc Thiên vẫn luôn dung túng cho nàng.
“Hôm nay,