“Con lại nghĩ ra được ý đồ xấu xa gì rồi?”
Ông ta thầm lau mồ hôi giúp cho Mặc Vân Khinh.
Vân Khương Mịch cười mỉa: “Phụ hoàng, xem người nói kìa! Người nghĩ con là loại người gì vậy? Con là loại người xấu xa như vậy sao?”
“Con không phải…
Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên chắc chắn: “Mới lạ”
Vân Khương Mịch: “Đa ta phụ hoàng đã hiểu con”
Mặc Phùng Dương bật cười.
Lần này, không chỉ có Tống Tử Ngư lập công lớn.
Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương tiến cử hắn ta cũng lập được công lớn.
Vì thế Mặc Quốc Thiên cũng đặc biệt ban thưởng cho phu thê hai người họ, càng không ngần ngại mạnh tay phong cho Tống Tử Ngư làm Khâm Thiên Giám, hơn nữa còn cao hơn cấp phẩm của Lưu Đại Văn hai bậc.
Nói là Khâm Thiên Giám, thực ra cũng giống như là “quốc sư: Tân quan nhậm chức đều có chính sách cải cách mới (liên quan tích ba lần hỏa công của Gia Cát Lượng và Tào Tháo.
) Cải cách đầu tiên của Tống Tử Ngư đó chính là Mặc Vân Khinh.
Hôm nay Mặc Quốc Thiên lại nói với Tống Tử Ngư như thế, coi như là đã nói gì nghe nấy.
Cho nên Tống Tử Ngư muốn tiến hành cải cách này, Mặc Quốc Thiên cũng không thể ngăn cản được, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người thì có thể mắt nhắm, mắt mở để bọn họ tùy ý làm.
Dù sao Mặc Vân Khinh hôm nay cũng coi như là tự tìm đường chết cho mình rồi.
Nếu chuyện mùa màng đã được giải quyết thì lời bàn tán liên quan đến Thần Cơ Doanh “đen đủi” cũng đã giải trừ thành công.
Không phải Tống Tử Ngư đã nói, thật sự có tồn tại sát tinh sao?
Trước thì mùa màng bị hư hại, sau thì có tai tinh quấy phá.
Cho nên Mặc Quốc Thiên rất coi trọng chuyện này.
Tống Tử Ngư vẫn hay nói một câu: “Tai tinh từ Tây Bắc quay về, trong tay chiếm giữ vô số sinh mệnh”, tất cả lập tức đổ dồn ánh mắt về phía phủ Doanh Vương.
Nghỉ ngờ là một chuyện, đưa ra chứng cứ chứng minh lại là một chuyện khác.
Tống Tử Ngư trông nhẹ nhàng như ngọc nhưng lúc làm việc là lại mạnh mẽ đến sấm rền gió cuồng.
Không biết hắn ta đứng trước mặt Mặc Quốc Thiên, rốt cuộc sẽ lấy ra